CÂU CHUYỆN CỦA TÔI
Tên tôi là Jake Friesen, và đây là lời chứng của tôi về việc Đức Chúa Trời đã cứu tôi như thế nào!
Tôi lớn lên trong một gia đình nuôi dạy con cái điều đúng từ việc sai trái. Theo truyền thống là người theo hệ phái Mennonite, chúng tôi luôn luôn được dạy phải cẩn thận, e chúng tôi sẽ có kết cục ở địa ngục vì tội lỗi của mình. Là một cậu bé, tôi thường xuyên vật lộn với chính mình, nhưng tôi vẫn phạm tội liên tục. Tôi biết trong lòng mình rằng cho dù tôi đã có ý định tốt nhất, tôi vẫn không thể bứt phá khỏi sự kìm kẹp của tội lỗi.
Bố tôi được bầu và chỉ định làm mục sư tại một Hội Thánh Mennonite, lúc tôi 9 tuổi, và đó là khi tôi có quãng thời gian khó khăn hơn với tội lỗi của mình. Lương tâm của tôi liên tục cắn dứt và dường như Sa-tan có trọn sự kiểm soát đối với ý chí của tôi.
Vào năm 1975, khi tôi 14 tuổi, cha mẹ tôi quyết định chuyển đến Paraguay, Nam Mỹ. Chuyến đi được thực hiện bằng một xe bán tải và xe nhà lưu động. Bốn cậu em và tôi ngồi trong xe nhà lưu động, còn em gái nhỏ cùng cha mẹ tôi ngồi trong xe bán tải. Trên đường xuôi theo Đại lộ Pan American, tôi chứng kiến cảnh tượng của những điều kiện và đạo đức lạnh sống lưng. Điều tôi chứng kiến trên đường của một số nước, tôi sẽ không thể hình dung thấy được ở Ca-na-đa. Cuối cùng, chúng tôi đã đến làng Santa Clara ở miền trung phía bắc Paraguay. Chúng tôi sống ở đó một thời gian ngắn. Khi tội lỗi không rõ ràng như khi tôi thấy trong chuyến đi, chúng vẫn thường xuyên hiện hữu. Cho dù bạn sống ở đâu đi nữa, tội lỗi có ở đó. Tình trạng của con người kể từ sự sa ngã của A-đam vẫn chưa được cải thiện, không một chút xíu nào.
Sau đó, chúng tôi lại quay trở lại Aylmer, Ontario, Ca-na-đa, nơi tôi đã sống quãng thời gian còn lại của thời thanh niên của mình. Vào tuổi 23, tôi nhận biết rằng tội lỗi của tôi đang đưa tôi đến địa ngục, và rằng không có con đường nào khác mà tôi có thể khiến cho mình tốt hơn, dù bằng bất cứ cách thức, hình dạng hay dạng thức nào đi nữa.
Tôi có nghe về một nhóm nhỏ các bạn của tôi, những người đang chuẩn bị làm báp-têm, và mối quan tâm của tôi vọt tới đỉnh cao. Tôi hỏi vài câu hỏi về điều cần phải làm cho việc này, và tôi được bảo cho biết rằng nếu tôi nói về tội lỗi của mình ra với giám mục nơi chúng tôi đi nhóm, tôi sẽ có thể sẵn sàng cho việc làm báp-têm. Tôi nghĩ, “Được, tôi cần được tha thứ tội lỗi. Việc này sẽ tránh cho tôi khỏi việc đi vào địa ngục”.
Sau khi xưng nhận tội lỗi của mình, tôi đi về nhà và không cảm thấy khá hơn. Lương tâm của tôi vẫn nặng trĩu. Tôi không ngủ ngon được đêm đó, vì thế, tôi mở Kinh Thánh của mình, và bắt đầu đọc và tìm kiếm. Cuối cùng tôi tìm thấy điều tôi đang tìm. Tôi phát hiện ra rằng Đức Chúa Giê-xu Christ đã gánh tội lỗi cho tôi. Tôi không thể làm gì để cứu được chính mình, Đức Chúa Giê-xu đã trả giá cho tất cả những điều đó!
Cuối cùng tôi cũng đi ngủ, biết rằng mình đã được cứu.
Thật tuyệt khi biết rằng tất cả tội lỗi của bạn được tha thứ. Một người được cứu có thể trông chờ thời điểm khi Chúa Cứu Thế của chúng ta đến để cất chúng ta lên không trung. Chúng ta sẽ hoàn toàn được giải phóng khỏi tội lỗi và khi đó chúng ta sẽ ở trong sự hiện diện của Ngài mãi mãi!
Từ đó tôi bắt đầu học biết về sự báp-têm thật và vào tháng Chín năm 2002 tôi đã được dìm xuống trong bể báp-têm ở Thánh đường Phúc m Thánh Thô-ma. Ngợi khen Đức Chúa Trời về mọi điều Ngài đã làm!
Tôi đang hy vọng và cầu nguyện rằng lời chứng của tôi sẽ được nhiều người đọc và có thể giúp cho những người khác đến với sự cứu rỗi thông qua công việc đã hoàn tất của Chúa Cứu Thế Giê-xu Christ, Chúa của tôi.
[Nguồn: Sưu tầm]