ĐỨC CHÚA TRỜI BIẾN ĐỔI VÀ LÀM SẠCH TÔI NHƯ THẾ NÀO?
Tôi là một phụ nữ Phi-líp-pin 24 tuổi. Đây là lời chứng của tôi về việc Chúa là Đức Chúa Trời, đã hoạch định đời sống của tôi và biến đổi tôi 180 độ như thế nào.
Tôi sinh ra và lớn lên là một người Công giáo. Cha mẹ tôi không kết hôn vì bố tôi đã có gia đình, khi họ quyết định sống với nhau. Tôi có mọi thứ khi tôi còn là một đứa trẻ; bất cứ thứ gì tôi muốn, tôi thường có được. Tôi là một đứa trẻ tích cực trong cộng đồng, từ ở trường học cho đến ở Hội Thánh.
Người dân địa phương biết tôi, bởi vì khi đó bà tôi có một công việc nhỏ, kinh doanh lợn trang trại. Mọi người đều thân thiện với gia đình tôi, nhưng rồi mọi thứ thay đổi. Mẹ tôi bị một căn bệnh không chữa được. Bố tôi đưa bà ấy đến các bác sĩ giỏi nhất trong tỉnh, ông ấy thậm chí còn đưa bà ấy đến các bệnh viện khác nhau ở thành phố, nhưng vô ích. Sau vài tháng, mẹ tôi qua đời. Luc đó, em trai út của tôi còn chưa được một tuổi. Thế giới của bố tôi bị phá hủy. Ông ấy đã từng nghĩ người sẽ ra đi trước là ông, vì ông có nhiều bệnh khác nhau (bệnh hen suyễn, bệnh viêm loét, huyết áp cao). Ông đã uống rất nhiều thuốc từ khi tôi còn nhỏ, vì thế mọi người đều rất tốt với ông. Sau khi mẹ tôi qua đời, việc kinh doanh của bố tôi phải đóng cửa vì phá sản. Sau đó, ông ấy có một công việc kinh doanh khác, lần này với người bạn của ông ấy.
Nhưng khi ông ấy trở nên bận rộn với những gì ông ấy đang làm, tôi và hai em trai của tôi bị phớt lờ. Hai bà của tôi thay phiên nhau chăm sóc chúng tôi. Bố tôi chỉ về nhà hàng tuần, sau đó là hai lần một tháng, một tháng trở thành nhiều tháng. Tôi biết ông ấy yêu thương chúng tôi thế nào, bởi vì ông ấy làm mọi thứ cho chúng tôi. Ông ấy đưa chúng tôi đến thành phố, nơi ông ấy làm việc và thuê một người trông trẻ để chăm sóc cho chúng tôi. Bà ngoại tôi rất bực vì ông ấy đã đưa chúng tôi đi khỏi bà, vì thế bà không ngừng làm phiền ông ấy để đón chúng tôi trở lại. Cuối cùng họ có một thỏa thuận là họ sẽ thay phiên nhau chăm sóc chúng tôi. Việc học tập của chúng tôi bị ảnh hưởng. Tôi bắt đầu mất sự tập trung vào các môn học. Khi tôi học lớp sáu, bố tôi quyết định cho chúng tôi ở với bà nội. Chúng tôi được bà yêu thương và trở thành sức mạnh của bà. Tuy nhiên, tôi bắt đầu trở nên một đứa trẻ bướng bỉnh. Bất cứ khi nào bố tôi gửi tiền, tôi đều thết đãi bạn bè ở trường. Đó không phải là nan đề đối với bà của tôi, bởi vì bà không bao giờ quan tâm đến tiền tiêu vặt của chúng tôi. Nhưng bà phát điên, khi tôi bắt đầu tiêu tiền đóng học phí để mua những thứ mà tôi không cần. Tôi bắt đầu về nhà muộn và dành thời gian với những “người xấu’. Vài tháng sau, bố về thăm chúng tôi. Tôi không ngờ rằng đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp ông. Bởi vì ông ấy qua đời ngày hôm sau. Các em tôi, bà tôi và tôi đều bị sốc!
Tiện thể nói thêm, đó là thời gian tôi gặp các anh lớn của mình. Lúc đầu họ tức giận vì ông ấy đã bỏ họ vì chúng tôi. Sau khi chôn cất bố tôi, những người họ hàng của tôi đã có sự thỏa thuận rằng các em tôi sẽ ở với bà ngoại của chúng tôi. Thế giới của tôi trở nên đen tối, vì tôi là con gái rượu của bố. Thế giới u tối của tôi bắt đầu, một số cô bác của tôi bảo với tôi rằng tôi là nguyên nhân cái chết của bố tôi. Họ đổ tội cho tôi về những gì đã xảy ra. Bạn nghĩ một cô bé 11 tuổi có thể phản ứng như thế nào? Tôi chất chứa sự cay đắng trong lòng kể từ đó.
Mọi thứ bị hủy hoại! Tôi bắt đầu bỏ học, điểm số của tôi tụt xuống, và tôi mất đi những người được gọi là bạn của mình. Nhưng em trai tôi vẫn làm một điều tuyệt vời, ở trường em ấy vẫn học tốt. Bà tôi quyết định chuyển tôi đến một trường khác. Lúc đó, một trong các cô của tôi hứa rằng cô sẽ chăm sóc tôi, vì con gái của cô ở với người chồng cũ của cô. Lúc đầu mọi việc đều ổn. Tôi lại trở thành một đứa trẻ vâng lời. Lần này tôi lại có một nan đề khác. Hiệu trưởng của trường phát hiện ra giấy khai sinh của tôi không đúng! Vì thế, tôi lại sử dụng họ của mẹ tôi. Các bạn cùng lớp lại trêu chọc tôi rằng tôi là con gái của những người có tội! Tôi trở nên xa lánh chúng.
Giống như những gì đã xảy ra trước đó, tôi kết bạn với những người xấu. Bởi vì tôi muốn “ở giữa” họ, tôi bắt đầu về nhà muộn, uống các loại rượu cồn khác nhau và hút thuốc. Tôi nghĩ rằng họ quan tâm đến tôi, tôi nghĩ tôi có thể trông cậy vào họ, bởi vì cô của tôi không phải lúc nào cũng ở nhà do công việc của cô. Chúng tôi như người lạ khi cô ra ngoài, tôi ở trên giường hoặc ngược lại. Tôi cảm thấy tôi như người máy, khi họ hàng ghi tên cho tôi cái môn mà tôi chưa bao giờ thích. Họ thường nói với tôi về những việc tôi làm sai và không nói gì đến những việc tôi làm đúng. Họ muốn tôi giống một quý cô. Tôi cảm thấy như bị giam cầm. Họ luôn so sánh tôi với các anh chị em họ của tôi, những người đã trở nên thành công trong những sự nghiệp họ lựa chọn. Bất cứ khi nào tôi tham gia những buổi gia đình đoàn tụ, họ lại nói về bố mẹ tôi và nói rằng có lẽ bố mẹ tôi bị nguyền rủa vì những gì họ đã làm và truyền đến chúng tôi. Tôi trở nên tồi tệ hơn. Tôi không tham dự các buổi tụ tập gia đình nữa, khóa cửa ở trong phòng, thậm chí không ăn, và tôi thích nghe những bài hát của những người thất bại. Tôi bắt đầu nói những lời nguyền rủa, những lời của ma quỷ, mỗi khi tôi cảm thấy bực bội. Tôi sẽ đập phá bất cứ thứ gì có trong tay, bởi vì đó là cách tôi xả cơn giận của mình.
Tôi cũng nhận thấy những bạn bè tôi có khi tôi còn dư dật, đã rời bỏ tôi. Tôi đã nghĩ Đức Chúa Trời chẳng bao giờ thực sự quan tâm đến tôi, và tôi bắt đầu nói những điều xấu về Ngài. Tôi bị mù lòa bởi thế giới này đến mức tôi không đánh giá được bất cứ phước lành nào từ Ngài. Tôi tự hứa, tôi sẽ không bao giờ kết bạn nữa. Tôi trở nên phụ thuộc vào rượu, khi tôi có nan đề, bởi vì tôi nghĩ rằng không ai lắng nghe tôi. Sau đó tôi thay đổi chính mình. Tôi lại sẽ giả vờ rằng tôi vui, tôi giả vờ rằng tôi chẳng có nan đề nào để mọi người không nghĩ xấu về tôi. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi vẫn bị rỉ máu. Vật chứng duy nhất tôi có là cuốn nhật ký của tôi. Hằng đêm tôi vẫn lặng lẽ khóc trong phòng của mình, khi hỏi tại sao thế giới này tàn nhẫn như vậy. Tôi dừng việc kêu cầu với Đức Chúa Trời, bởi vì tôi nghĩ, Ngài muốn tôi đi địa ngục. Tôi trở thành người cô độc, đi khắp nơi một mình và sau đó trở về nhà. Tôi muốn tự sát để kết thúc sự khốn khổ của mình. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra, vì tôi sợ máu, dao kéo và không thể uống thuốc được. Điều đó quá khó đối với tôi.
Khi tôi có bạn trai, mọi thứ trở nên đẹp đẽ. Tôi thực sự nhìn thấy và trải nghiệm được cảm giác được yêu thương. Anh ấy tràn đầy những ước mơ và là một người có trách nhiệm, chưa kể đến việc đẹp trai . Tôi thường hỏi anh ấy, tại sao lại là tôi trong muôn người và câu trả lời của anh ấy luôn luôn là, “Bởi vì trái tim anh thuộc về em.” Cô tôi không thích anh ấy, bời vì cô muốn một người khác. Tôi đi chơi với anh ấy vì tôi thực sự yêu anh ấy, và tôi trao mọi thứ cho anh ấy. Tôi thực sự ở trên thiên đàng trong mối quan hệ đó cho đến khi nó chấm dứt mà không có sự đổ vỡ chính thức nào.
Cuộc sống của tôi lại quay trở lại bình thường, một cuộc sống nhàm chán. Cô tôi đã giới thiệu tôi với người bạn của cô ở trong một Hội Thánh. Tôi trở thành một phần của hội chúng đó. Tôi mong đợi một phép lạ, nhưng tôi vẫn tiếp tục những thói quen cũ. Sau đó, tôi có một người bạn là người Hồi giáo và cô ấy đã giới thiệu kinh Cô-ran cho tôi. Tôi nghe cô ấy, nhưng thấy khó hiểu.
Tôi bỏ nhà đi vì tôi muốn trốn chạy mọi thứ! Tôi muốn cho họ thấy rằng tôi không phải là một kẻ ăn bám. Tôi muốn họ biết rằng tôi cũng có thể tự đứng vững được mà không có sự giúp đỡ của họ, dẫu rằng tôi vẫn chưa học được cách giặt sạch quần áo cho mình. Đơn giản là tôi đang mang mối thù hận trong lòng. Tôi rất sợ hãi, nhưng sự kiêu ngạo của tôi lại lớn hơn nỗi sợ hãi. Tôi chưa bao giờ từng nghĩ rằng đây lại là sự khởi đầu của việc tiếp nhận Đức Chúa Trời trong cuộc đời của tôi. Tôi đã gặp những người Sa-ma-ri nhân lành, những người đã đối xử với tôi như một phần của gia đình họ. Họ cho tôi ăn và yêu thương tôi, mặc dù họ vẫn chưa biết tôi là loại người nào. Họ giúp đỡ tôi cho đến khi tôi có được một công việc và đó là công ty hiện nay tôi đang làm việc.
Tôi bắt đầu trò chuyện với Đấng mà tôi từng nguyền rủa, với Đấng Thánh mà tôi từng đổ tội vì những sự sai trật trong cuộc đời của tôi. Tôi chỉ đơn giản cảm tạ Ngài và tôi cũng chẳng biết tại sao.
Khi tôi là một người mới trong công ty, tôi gặp một số Cơ Đốc nhân và tham dự một số buổi nhóm. Nhưng những người này cũng rời bỏ tôi, khi tôi không đi nhà thờ nữa vì một số lý do. Một lần nữa tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ bên trong tôi ngăn tôi tin cậy bất cứ ai, bởi vì không có ai trọn vẹn. Tôi trở thành “người của mọi người”. Tôi lại thường mỉm cười với mọi người, nhưng sự thật là chỉ có một số người tôi muốn chia sẻ câu chuyện của cuộc đời tôi, bời vì tôi sợ họ sẽ lại rời bỏ tôi.
Sau đó, tôi gặp một người bạn, người này là một thành viên của một Hội Thánh gần đó. Phải hàng tháng sau khi chúng tôi ăn trưa cùng nhau, tôi mới biết được rằng cô ấy là một Cơ Đốc nhân.Cô ấy đề nghị tôi đến thăm Hội Thánh của họ, nhưng tôi từ chối. Cô ấy không hề mệt mỏi khi nghe những câu chuyện nhàm chán của tôi. Nhưng bất cứ khi nào cô ấy gửi một tin nhắn hỏi xem tôi có muốn đến thăm Hội Thánh của họ không, tôi lại viện ra vô số lý do. Lý do của tôi là tôi là một người nhậy cảm và không bao giờ muốn bị bỏ lại một mình. Nhưng Đức Chúa Trời đã sử dụng người nữ này để cho tôi biết Ngài yêu thương tôi biết bao. Chúng tôi đi chơi với em gái của cô ấy, kế hoạch ban đầu là xem một bộ phim, nhưng hóa ra đó lại là một trong những ngày quan trọng nhất của cuộc đời tôi. Tôi chưa từng có ý định đi nhà thờ cùng với họ sau buổi xem phim, nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Đó là một buổi tối cầu nguyện và thờ phượng!Tôi cảm thấy điều gì đó khác biệt. Khi tôi bước vào nhà thờ, tôi cảm thấy lạnh run lên (chắc chắn, đó không phải bởi vì máy điều hòa). Khi tôi nghe mục sư, lòng tôi rất tập trung! Dường như thể ông ấy đang nói chuyện với tôi, chứ không phải với một ai khác. Tôi bắt đầu khóc và tiếp nhận Đức Chúa Giê-xu làm Đức Chúa Trời và Chúa Cứu Thế của tôi. Tôi bắt đầu thì thầm những lời cảm tạ Ngài. Tôi không biết tại sao ảnh hưởng của sứ điệp đó lại lớn như vậy! Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đó là một cảm giác lạ lùng đến thế, nó không có tên! Tôi tự hỏi tại sao tôi lại không bao giờ khóc, khi nghe những sự giảng dạy trước đó. Kể từ đó, tôi bắt đầu tham dự Hội Thánh, ngay cả khi tôi có một mình, trở nên rất quan tâm đến việc đọc Kinh Thánh, cho dù vẫn có những câu Kinh Thánh khó hiểu.
Tôi thấy chính mình dần dần thay đổi. Tôi bắt đầu gửi cho mọi người những tin nhắn tử tế, mặc dù tôi hiếm khi được đáp lại. Tôi cũng thường đến hiệu sách, tìm những cuốn sách nâng cao tinh thần và tạo động lực. Tôi thay đổi loại nhạc trong máy chạy mp3 của mình, từ những bài hát ủy mị, tiêu cực đến những bài về Phúc m và tích cực. Những câu trích dẫn trên màn hình máy tính từ “cảm xúc ủy mị” đến đầy sự tin kính. Tôi thấy rất khó đánh lại ma quỷ ở bên trong mình. Khó bỏ đi những cảm giác tiêu cực, nhưng Đức Chúa Trời giúp tôi trong mọi trận đánh. Những ước mơ của tôi đã thay đổi!
Trước đó, điều tôi muốn là thành công trong kinh doanh. Nhưng bây giờ, tôi không còn có thể trả lời, những kế hoạch của tôi là gì, bởi vì ý muốn của tôi ở dưới ý muốn của Đức Chúa Trời. Khi đó nếu tôi biết điều bây giờ tôi biết, tôi sẽ không bao giờ đau khổ bởi sự trói buộc của sự tối tăm và những đau thương. Những ngày này Đức Chúa Trời tiếp tục bày tỏ Ngài có quyền năng, sự oai nghi và yêu thương như thế nào. Tôi rất xấu hổ về mình bởi những điều tội lỗi tôi đã gây ra. Tôi cảm thấy quá ô uế trước Đấng Thánh. Tôi cứ hỏi Đức Chúa Trời mãi, tại sao Ngài yêu thương tôi nhiều đến như vậy. Tôi không xứng đáng với tình yêu thương của Ngài, tôi không phải là một người tốt. Tôi phải bị ném đá cho đến chết vì đã nguyền rủa Ngài, nhưng Đức Chúa Trời vô cùng vĩ đại, nhưng Ngài đã tắm cho tôi bằng tình yêu thương của Ngài! Bây giờ tôi nhận biết, Đức Chúa Trời cho phép những việc đó xảy ra, để tôi có thể biết sự khác biệt giữa đời sống có Ngài và đời sống chỉ dựa vào những chuẩn mực của thế giới này. Ngài cho phép cuộc đời của tôi bị giam giữ bởi sự ngu dại và sự khốn khổ, bởi vì Ngài đang dạy dỗ tôi hiểu và giúp đỡ cho những người vẫn đang bị hư mất, cách có thể ở với Ngài. Đức Chúa Trời đã chọn tôi bị tổn thương không dứt, bởi vì Ngài muốn tôi yêu thương vô điều kiện. Đức Chúa Trời có phải quá diệu kỳ hay không?
Phần lớn thời gian chúng ta, những con người không thể hiểu được Chúa, bởi vì chúng ta không có một tâm trí giống như Ngài. Ngài lớn lao đến thế, tình yêu thương của Ngài dành cho chúng ta không thể đo lường được. Tôi đã học biết được rằng Đức Chúa Trời không bao giờ rời bỏ tôi! Tôi đã quá mù lòa, tôi không nhìn thấy những thiên sứ mà Ngài sai đến hướng dẫn và giúp đỡ tôi. Tôi đã từng không nhận biết rằng Ngài đã làm các phép lạ trong cuộc đời của tôi, kể từ khi tôi còn là một bào thai trong lòng mẹ tôi! Mọi người có thể gọi tôi là người điên, nhưng tôi không quan tâm. Tôi rất yêu thích Ngài! Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ngay cả khi tôi có một mình. Đức Chúa Trời phán, “Ta sẽ khiến con yên lặng bằng tình yêu thương,” và điều đó thật thực hữu, bất cứ khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi, rã rời, và bồn chồn, chỉ đề cập đến danh quyền năng của Ngài, tôi cảm thấy thật bình tĩnh. Tôi cầu nguyện xin Đức Chúa Trời tiếp tục hướng dẫn tôi, an ủi tôi và ôm lấy tôi. Tôi chỉ là một đứa bé mới sinh trong thế giới tuyệt vời này, kẻ thù ở khắp mọi nơi, nhưng qua ân điển, tình yêu thương và lòng nhân từ của Ngài, xin Ngài ban cho tôi vũ khí tốt nhất. Xin Ngài ở cùng với tôi 24/7, từng giây phút trong từng trận chiến. Quá khứ của tôi vẫn săn đuổi tôi, tôi vẫn chiến đấu để con quỷ này biến mất, tôi biết điều này không dễ dàng, nhưng Đức Chúa Trời hứa không bao giờ rời bỏ hoặc bỏ rơi dân của Ngài. Bây giờ, tôi đang trên con đường đúng đắn, mong sao tôi không đánh mất sự tập trung vào Đấng Christ, Đấng đã chết vì tôi. Cầu xin Ngài tiếp tục ban cho tôi sự xác quyết vinh quang. Xin Chúa tuôn đổ đức tin của tôi nơi Ngài. Xin Ngài mãi mãi khiến tôi yêu mến Ngài!
Cầu nguyện:
Thưa Chúa là Đức Chúa Trời, cám ơn Ngài vì Ngài oai nghĩ, vĩ đại, vì Ngài là Đấng Biến Đổi vĩ đại nhất, Đấng Thanh Tẩy tốt nhất, Đấng Chữa Lành vĩ đại nhất, vì Ngài là Đấng Làm Phép Lạ và hơn tất cả, cám ơn Ngài vì Ngài là Cha của chúng con. Chúa là Đức Chúa Trời ôi, Ngài thấy con ngay cả khi con đang trốn trong nơi đen tối nhất của trái đất này. Ngài đã nghe tiếng khóc của con ngay cả trên bầu trởi của Ngài. Đức Giê-hô-va ôi, Ngài đã rửa sạch con, phủ vàng trên con và thanh tẩy con. Ngài đã biến đổi con từ một người không là ai thành người thánh khiết. Ngài đã hôn con ngay cả khi con thối tha và bẩn thỉu. Ngài chưa từng ngừng gọi tên con, khi con trốn chạy khỏi Ngài. Ngài mời gọi con tới cung điện của Ngài, khi con chỉ xin một nơi nho nhỏ. Ngài gọi con là con gái của Ngài, ngay cả khi thế giới này nguyền rủa tên của con. Cám ơn Ngài, Chúa là Đức Chúa Trời ôi, vì chính Ngài vươn tới nơi cao nhất trên trời tới tâm trái đất, tới vũ trụ bao la. Cám ơn Ngài vì Ngài thấy giá trị của con, khi không ai thấy. Đức Chúa Giê-xu ôi, con mời Ngài làm Vua của tấm lòng con mãi mãi! Đức Chúa Trời ôi, con đầu phục đời sống của con cho Ngài. Xin Ngài sử dụng con cách hữu dụng nhất. Ngài biết tấm lòng và tâm trí của con, Chúa là Đức Chúa Trời ôi, vì thế, con sẽ không bao giờ sợ hãi, bởi vì con biết Ngài là đồn lũy vững chắc và Ngài sẽ không bao giờ rời bỏ con. Con tin Ngài, Chúa ôi. Trong danh Đức Chúa Giê-xu. Amen.
[Nguồn: Sưu tầm]