15 PHÚT VỚI ĐỨC CHÚA GIÊ-XU - SỰ THA THỨ LÀ VẤN ĐỀ MẤU CHỐT
Tôi không thể cung cấp một sự giải thích nào cho độc giả về sự viếng thăm thiên thượng, sự kiện chứng kiến tận mắt mà tôi nhận được từ Đức Chúa Giê-xu Christ, điều đã biến việc này thành đêm quan trọng nhất của cuộc đời tôi vào thứ Tư ngày 21 tháng Một năm 1998. Thời gian tôi ở với Ngài trong phép lạ của sự bày tỏ làm thời gian dừng lại, và tuy nhiên, nếu tôi phải đưa ra một sự phỏng đoán có suy nghĩ về quãng thời gian của sự viếng thăm theo nhu cuộc trò chuyện của chúng tôi, thì sự phỏng đoán chính xác nhất của tôi sẽ là 15 phút với Đức Chúa Giê-xu.
Cuộc trò chuyện, câu hỏi mà Ngài đặt ra, sự bày tỏ về điều quan trọng nhất đối với Ngài, sẽ mãi mãi khắc ghi vào tấm lòng và tâm trí của tôi, liên quan đến thực tế và ý thức về cuộc viếng thăm đó. Thời gian ở cùng Đức Chúa Giê-xu đã thay đổi cuộc đời của tôi, và từ thời điểm đó trở đi, không có điều gì còn như cũ.
Tôi mở mắt khi đang cầu nguyện, chỉ lặp lại và nhìn xuống chân của mình, tôi nghĩ, những gì đang xảy ra, ngón chân tôi cảm thấy râm ran. Sự râm ran bắt đầu, và trở nên mạnh hơn và nó di chuyển lên mắt cá và chân tôi, sau đó tới đầu gối của tôi. Cảm giác đó biến thành một làn sóng ấm áp nước tuôn trào bên trong con người của tôi. Đôi mắt tôi lướt khắp thân thể của mình cùng với một cảm giác ấm áp cuồn cuộn bây giờ tới tận ngực tôi. Đức Chúa Trời ôi, điều gì đang xảy ra thế này? Cứ tiếp tục lên phía trên cho đến tận khi tôi cảm thấy làn sóng đó chạm vào đỉnh đầu của tôi, và ánh sáng bùng lên khắp mọi nơi.
Tôi được nhấc lên; Tôi đang ở giữa ánh sáng rực rỡ nhất, trắng sáng nhất tôi từng được thấy. Tôi cảm thấy Ngài, và sau đó tôi thấy Ngài từ khóe mắt phải của tôi. Tôi bắt đầu từ từ quay đầu về phía bên phải cho đến tận khi tôi nhìn thẳng vào Ngài. Ngài đứng đó ngay cạnh tôi. Ánh sáng trắng như tuyết và nó nhô ra từ ngực của Ngài, nó chói sáng đến mức tôi không thể nhìn thấy mắt Ngài, dẫu rằng tôi biết rằng Ngài ở đó. Ngài phán, “Con có tha thứ được không?” Tôi chăm chăm nhìn Ngài, sau đó Ngài giơ tay phải lên và vươn cánh tay ra, tôi theo sau cánh tay của Ngài. Bàn tay Ngài dường như đang chỉ đến một thứ gì đó. Tôi nhìn xem và ngay trước mặt tôi có cái gì đó giống như màn hình trình chiếu. Sau đó, Ngài lại hỏi, “Con có tha thứ được không?”
Tôi nhìn lại màn hình. Các hình ảnh bắt đầu được tạo nên và bỗng nhiên, những khuôn mặt của người cha của các con gái tôi và vợ ông ấy hiện lên. Tôi ngồi chằm chằm nhìn họ trong khi tâm trí tôi suy ngẫm về câu hỏi của Ngài. Sau đó, với một cái nhún vai tôi trả lời “Được, con có thể tha thứ.” Phía sau họ một khuôn mặt khác xuất hiện, tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cha tôi, và một lần nữa tôi trả lời là có. Sau đó, những bong bóng nhỏ xíu xuất hiện khắp màn hình, có biết bao nhiêu khuôn mặt mà tôi hoàn toàn không nhận ra, nhưng một lần nữa câu trả lời là có.
Lúc đó, một cái gì đó đi xuyên qua tôi, sự vui vẻ, sự hân hoan, sự bình an, tình yêu thương và sự mừng vui choáng ngợp. Cảm giác như thể là tên lửa được được phóng lên, pháo hoa ở mức lạ thường, sáng như tuyết và cầu vồng nhiều sắc màu. Tôi đang bay lên, tôi nhìn xuống và thấy chân tôi ở dưới tôi, và dưới chân của tôi, tôi nhìn thấy đất và nó đang rơi nhanh khỏi tôi.
Tôi cảm thấy Ngài, tôi nghe thấy Ngài phán, “Không có gì quan trọng, trái đất bằng thứ gì, và thế giới này vẫn là đất, thế giới, công việc, sự vật lộn, nỗ lực, sự đáng thương, sự đổ tội, giận dữ, không tha thứ, vật chất và tội lỗi. Điều duy nhất quan trọng là Đức Chúa Trời.” Mọi thứ đang rời xa khỏi tôi, tất cả mọi gánh nặng và sự nặng nề đang được cất đi khỏi tôi, và bất thình lình tôi nhận ra, Đức Chúa Trời là câu trả lời, Đấng duy nhất có ý nghĩa, chính chúng ta nợ Ngài sự sống và lòng trung thành của chúng ta, bây giờ và mãi mãi.
Tôi lơ lửng trong ánh sáng và sự vui mừng không ngớt, và sau đó, bỗng nhiên tôi nhìn ra và tôi nghĩ điều này không phải là bình thường. Tôi quay lại nhìn Đức Chúa Giê-xu và hỏi, ‘Con đang chết phải không?” “Không” và cũng bất ngờ như khi Ngài xuất hiện, Ngài đã đi khỏi. Tôi vẫn còn đang ngồi trên giường của mình, TV vẫn đang chiếu chương trình mà tôi đang xem.
Trong giây lát, tôi ngồi đó hoàn toàn kinh ngạc. Đức Chúa Trời của con ôi! Điều gì vừa xảy ra vậy? Nhưng tôi biết trong lòng mình điều gì vừa xảy ra.
Khi tôi còn nhỏ, tôi đã cầu nguyện với Mẹ Ma-ri và chờ đợi bà hiện ra với tôi. Đức Chúa Trời đã đi xa hơn lời cầu nguyện của tôi bởi ân điển của Ngài, và Đức Chúa Trời đã có một kế hoạch khác cho tôi. Đức Chúa Trời đã bày tỏ, Ngài đã cho tôi thấy Ngài yêu thương tôi biết bao. Đức Chúa Cha muốn tôi gặp Con của Ngài, Đấng Phục Sinh sự sống. Đức Chúa Trời đã bày tỏ Đức Chúa Giê-xu, Con của Ngài cho tôi, và Đức Chúa Giê-xu Christ là hằng sống.
Tất cả chúng ta đều phải chịu nhiều những cơn bão tố căng thẳng và khiến nản lòng, những điều đi qua cuộc đời của chúng ta. Bất cứ khi nào các nan đề xuất hiện, như thể là Đức Chúa Giê-xu lại ẩn đi. Và chúng ta có thể có ấn tượng rằng Đức Chúa Trời vừa xa cách lại vừa không quan tâm đến những gì xảy đến trong cuộc đời của chúng ta vào thời điểm chính xác đó. Việc tạo ra lối đi của chúng ta xuyên qua thách thức và trở ngại của cuộc đời thật vô cùng khó khăn. Chúng ta tồn tại qua những thử thách khó nhọc hàng ngày và những giai đoạn lạ lùng bởi vì chúng ta sống ngoài sự hiện diện gần gũi của Đức Chúa Trời. Khihiểu biết điều này, chúng ta học biết cách hành động bằng đức tin thay vì bằng mắt thấy. Đức Chúa Trời không bao giờ phán sẽ dễ dàng, nhưng Ngài hứa Đức Thánh Linh của Ngài luôn luôn hiện diện, khi chúng ta cần Ngài.
Đây là câu chuyện của tôi, một câu chuyện có thật và là lời chứng của tôi về chân lý. Kinh Thánh dạy chúng ta rằng loài người nhìn ở bề ngoài của chúng ta, nhưng Đức Chúa Trời nhìn thấy trong lòng của con người. Không có sự lập luận nào để tôi tạo ra được thông tin này hoặc cố giả tạo chân lý và thoát khỏi Đức Chúa Trời với điều đó. Hoàn toàn thẳng thắn, tôi không muốn bị đoán xét vì việc đưa ra bất kỳ sự giả dối nào, hoặc sử dụng Đức Chúa Giê-xu để giành sự vinh quang cho chính mình. Tôi là một nhân chứng về chân lý và một người chứng kiến tận mắt sự vinh quang của Chúa. Mong sao câu chuyện về sự thật này là một lời chứng cho Đức Chúa Giê-xu Christ, sự giáng sinh của Ngài, cuộc sống của Ngài, việc Ngài bị đóng đinh, sự chết của Ngài, sự phục sinh của Ngài, và sự sống đời đời của Ngài.
Tôi đã thấy vinh quang của Ngài, ân điển của Ngài, sự nhân từ của Ngài, trong một thời khắc của một phép lạ đúng thời điểm. Tôi sẽ luôn luôn ghi nhớ một thời khắc phi thường, một cuộc viếng thăm đã làm thay đổi cuộc đời của tôi, phép lạ của việc là một người chứng kiến tận mắt Đấng Christ phục sinh, Đấng tiếp tục sống, và sẽ hiện hữu từ lúc ban đầu cho đến cuối cùng, Đấng sẽ mãi mãi ở trong tấm lòng những người được chọn của Ngài. Đó là nhờ ân điển và lòng thương xót của Ngài mà chúng ta được giải phóng đến sự cứu chuộc. Tôi sẽ không bao giờ quên chừng nào tôi còn có thể sống, Cha của tôi cũng sẽ không bao giờ để tôi quên quyền năng của Ngài, 15 phút với Đức Chúa Giê-xu.
“Ta sẽ bảo hộ ngươi khỏi dân nầy và dân ngoại là nơi ta sai ngươi đến, 18. đặng mở mắt họ, hầu cho họ từ tối tăm mà qua sáng láng, từ quyền lực của quỉ Sa-tan mà đến Đức Chúa Trời, và cho họ bởi đức tin nơi ta được sự tha tội, cùng phần gia tài với các thánh đồ”(Công Vụ Các Sứ Đồ 26:17-18). Tôi sẽ luôn luôn được nhắc nhở về cách “bất ngờ Con của Đức Chúa Trời bày tỏ cho tôi, bóng tối đã biến thành ánh sáng trắng như tuyết rực rỡ xung quanh Ngài.” Trong 15 phút tôi được trong Vương quốc của Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Giê-xu đã hỏi tôi, “Con có thể tha thứ được không?”
Sưu tầm
P.S: Đức Chúa Trời đã bày tỏ chính mình Ngài cách vinh quang cho người chia sẻ lời chứng này, và cuộc đời của người đó đã thay đổi hoàn toàn, trở nên người làm chứng cho Ngài. Còn bạn thì sao?