CÂU CHUYỆN CÓ THẬT


Lại một ngày tháng Một lạnh giá nữa trong năm 1998, khi bị một loạt các chứng dị ứng do ong vò vẽ. Tôi không mong đợi điều gì bất thường, nhưng sau đó không ai làm gì. Tôi đã được tiêm thuốc khử nhạy cảm đối với chứng dị ứng với ong trong bốn năm và mới đây là thuốc đối với ong vò vẽ. 

Các bác sĩ chiều lòng tôi, do chứng dị ứng ong vò vẽ không ghi trên phiếu kiểm tra dị ứng, tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng vết đốt lúc trước dẫn đến cú sốc do quá mẫn cảm là vết đốt của ong vò vẽ. Ngày hôm đó tôi đã chích một vết chứa 33% nọc độc của một vết đốt bởi ong vò vẽ. Hàng phút, không có bác sĩ, tôi đã bị sốc phản vệ cấp tính. Đây là nơi câu chuyện đời sống thay đổi của tôi bắt đầu. 

Đây là kinh nghiệm đau đớn nhất tôi từng gặp phải. Lúc đó, tôi cảm thấy mọi hệ thống trong thân thể tôi dừng lại. Cổ họng tôi khép lại, tim đập nhanh, cơn đau đớn chạy khắp thân thể. Trước khi ngất đi, mắt vẫn mở, tôi bị lóa mắt bởi một ánh sáng chói, cơn đau dừng lại và một sự ấm áp bao trùm lên tôi. Từ lúc đó trở đi tôi không nhớ gì thuộc về con người, chỉ nhớ bằng tâm linh. Tôi được đưa đến một nơi bị hành hạ, đối với thế giới của người sống, đó là địa ngục. Tôi biết đó là nơi đến của tôi. Tôi ý thức được về một cảm giác về sự cô độc và tối tăm. Đó là một nơi không có sự an nghỉ, nhưng có sự nghiến răng. Tôi nghĩ tôi biết điều dẫn đến một đời sống tốt đẹp, là gì, cần điều gì để lên thiên đàng. Sự cuối cùng là ở đây, trong cả cõi đời đời. Ra khỏi sự tối tăm là sự sáng và đó là Đức Chúa Trời. Tôi cảm thấy sự hiện bao trùm của Ngài, một sự an toàn tôi chưa từng biết trước đó, một tình yêu thương lớn đến mức Ngài đã chọn cứu tôi khỏi cái chết trong lửa. Một điều gì đó tôi biết là tôi không xứng đáng. Tôi là ai mà được nhận ân điển này? Ngài đã đưa tôi lại vào trong thân xác để nói cho những người khác lẽ thật này trước khi quá muộn. 

Sau khi trở về nhà từ bệnh viện, cuộc sống đã khác đi, mọi thứ thay đổi. Tôi nhìn thấy thế giới như chính nó, xấu xa và không có Đức Chúa Trời. Nó khiến tôi thấy gớm ghê. Cuộc hôn nhân của tôi với người vợ nghiện rượu được hoàn toàn phơi bày, công việc của tôi 60-70 tiếng của giám đốc dịch vụ kinh doanh ô-tô, trong số 1% đứng đầu cả nước, bỗng nhiên không có ý nghĩa gì nữa. Một năm rưỡi sau tôi vật lộn với cuộc hôn nhân, công việc, việc nghiện ma túy và những thứ khác của tôi, đồng thời tìm kiếm kế hoạch của Đức Chúa Trời cho cuộc đời của mình. Tôi cảm thấy bị tách biệt. Tôi chưa phải là một phần của bất cứ Hội Thánh nào, chưa có một người bạn Cơ Đốc nhân nào và cũng không biết rẽ ở đâu. 

Khi ở trại chăn nuôi của tôi, Đức Chúa Trời đã can thiệp. Ngài phán với tôi đặt một cây thập tự giá bằng kích cỡ thật trên ngọn đồi trong đồng cỏ của tôi gần trại chăn nuôi, việc tôi đã làm vào một ngày mùa xuân có mưa. Đây là chỗ suy ngẫm, thờ phượng và vật lộn của tôi vì lẽ thật bắt đầu. Vào mùa hè năm 1998 tôi đã gặp gỡ một bà thầy bói. Mặc dù bây giờ tôi nhận biết rằng họ là bàn tay của Sa-tan, bà ấy nói với tôi về những kinh nghiệm chết người trong quá khứ của tôi, rằng tôi sẽ không bao giờ chết nữa và rằng tôi có hàng ngàn thiên sứ bên cạnh tôi, với một cái nhìn kinh ngạc trên mặt bà ấy. Bà ấy thông báo với tôi rằng vào năm 2000 tôi sẽ bỏ mọi thứ tôi đang làm và đến với đến bên một người. Lúc đó tôi suy nghĩ bằng những thuật ngữ trên đất và cho rằng đó sẽ là một trong hai bố mẹ tôi, nhưng bây giờ tôi nhận ra đó là Chúa mà bà ấy nói đến. 

Sự kiện đó không rời khỏi tâm trí của tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ về bao nhiêu lần Đức Chúa Trời đã cố lôi cuốn sự chú ý của tôi, nhưng tôi lại phớt lwof Ngài. Tiếp theo là những sự kiện được chứng kiến mà vào thời gian chúng xảy ra, hẳn đã khiến tôi phải quỳ gối xuống, mà trong cái tôi trên đất của tôi, tôi được gọi là người không may mắn. 

Mùa xuân 1982, viêm màng não vùng cột sống, tuổi 22 -  thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ và nôn mửa, không mở mắt được do cơn đau. Được đưa đến phòng cấp cứu Plymouth và được chuyển đến bệnh viện South Bend do được chẩn đoán sớm chứng phình mạch. Được đưa vào bệnh viện South Bend do áp lực cột sống gấp 3 người bình thường, sốt cao, liệt phần bên trái. Nằm viện một tuần, thuốc an thần liều cao, tình trạng nghiêm trọng, cơ hội sống sót nhỏ. 

Mùa hè 1984, khi đang huấn luyện dự bị quân đội ở miền bắc Michigan. Bị rắn độc cắn. Không dùng được thuốc giải độc do không rõ loại rắn. Được chuyển bằng máy bay trực thăng đến bệnh viện dã chiến để quan sát ba ngày, khi tỉnh khi ngất đi. 

Năm 1990 tôi bị dị ứng ong võ vẽ đốt, chỉ số ít người trên thế giới bị chứng dị ứng  chết người đối với côn trùng, hầu hết bị dị ứng với thức ăn và màu thực phẩm. 

Mùa hè năm 1991 -  khi đang làm công việc dọn dẹp tại trang trại, bị một con ong vò vẽ đốt. Bị sốc phản vệ nặng, bị ngất đi, bị ngẹt đường thở và dừng các chức năng của cơ thể. Sau chuyến đi 13 dặm tới bệnh viện, được làm hô hấp nhân tạo tại phòng cấp cứu. 

Mùa hè năm 1994 -  khi đang làm việc tại trang trại, tôi bị một con ong đốt, và bị phản ứng mạnh. Được đưa đi xét nghiệm dị ứng, và được xác định bị dị ứng đối với ong. Bắt đầu trải qua 4  năm phải tiêm chống mẫn cảm dị ứng đối với ong. 

Việc quay trở lại với cuộc vật lộn của tôi năm 1998, một năm rưỡi sau là một thời gian thử thách và khổ sở. Cuộc hôn nhân của tôi xấu đi nhanh chóng bất chấp việc được tư vấn, và áp lực làm việc vượt quá điều tôi có thể chịu đựng. Tôi tìm kiếm Đức Chúa Trời  hàng ngày ở nhà thờ trên đồi, nhưng vẫn còn tranh chiến liệu điều đó có ý nghĩa hay không. 

Vào tháng Tám năm 1999 tôi biết cuộc hôn nhân của tôi đang hủy phá những gì Đức Chúa Trời gây dựng trong tôi. Nó đang đi đến hồi kết, bất chấp việc tôi cầu xin Đức Chúa Trời giữ lấy nó. Chính vào thời điểm đó, việc ly dị đã khiến tôi phải quỳ gối xuống. Tôi là một người bị tan vỡ. Thế giới, vợ tôi, công việc và mọi thứ của tôi, đã phản bội tôi. Cuối cùng, Đức Chúa Trời đưa tôi đến nơi Ngài muốn tôi đến, nhưng tôi vẫn chưa đến được. Tôi là một chơi trò đu quay đầy cảm xúc, tôi vẫn còn là người của xác thịt.  Tôi bị lạc mất trong hoang mạc và không tìm được lối ra. Xác thịt và Đức Thánh Linh tranh chiến vì tương lai của tôi, khi tôi không ý thức về việc đó. Thật bất ngờ, tôi đã tham gia một khóa học Kinh Thánh. Chúng tôi gặp nhau hàng tuần và bắt đầu xây dựng một gốc rễ trong Đấng Christ. Phải mất sáu tháng Phil mới thuyết phục được tôi Hội Thánh phi hệ phái của anh ấy. Tôi vẫn còn là một em bé trong Đấng Christ, đang ăn sữa, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp bằng thức ăn đặc trong Đức Thánh Linh. 

Tôi đang lớn nhanh vào thời gian này. Những chuyến viếng thăm của tôi tới thập tự giá ngày càng thường xuyên hơn và sự cầu nguyện của tôi gia tăng cách đáng kể. Những lời cầu nguyện đang được đáp lời với tốc độ đáng lạ lùng. Tôi cứ dành hàng giờ ngợi khen và thờ phượng. Đôi mắt tôi được mở ra với Lẽ Thật trong cuộc sống của tôi. Mặc dù tôi đã nhiều lần cố bỏ thói quen hút thuốc ba bao một ngày trong 25 năm của mình, cho đến tận khi tôi đầu phục mong muốn đó cho Đức Chúa Trời, nó đã biến mất nhanh chóng. Điều tương tự cũng xảy ra với thói quen nghiện ma túy 15 năm của tôi và sự ám ảnh 15 năm với sự khiêu dâm. Đức Chúa Trời đã cất đi những ngọn núi đó khỏi cuộc sống của tôi và quăng chúng đi xa. Sự tiến triển bắt đầu. Con người xác thịt vẫn con, nhưng đang bị chết đi càng nhiều mỗi ngày. 

Trong giai đoạn này vào cuối năm 1999 và đầu năm 2000, tôi đã trải nghiệm điều tôi gọi “ba ngày bị lửa đốt.” Trong ba ngày tôi không ngủ, tôi không ăn; tôi không đi làm. Tâm trí của tôi liên tục lóe lên tất cả những sự gian ác đã được gây ra trong cuộc đời của tôi. Tôi bị thiêu nuốt. Tôi không muốn nhìn thấy hoặc nói chuyện với bất cứ ai. Khi ba ngày sắp kết thúc, tôi có thể quay trở lại công việc và hoạt động trong thế giới này, nhưng điều gì đó tôi không thể chạm tay vào, đã thay đổi. 

Một thời gian ngắn sau đó, trong thời gian ngợi khen và thờ phượng thường lệ của tôi, tôi đã bị nản lòng do sự thiếu hiểu biết của tôi về những sự kiện đã xảy ra. Tôi đã hỏi Đức Chúa Trời, “Tại sao lại là con?” và khi tôi mở Kinh Thánh tại câu, “…ai đã được ban cho nhiều thì sẽ bị đòi lại nhiều; ai đã được giao cho nhiều hơn thì người đó sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.”  Vài ngày sau, nó lại xuất hiện, tôi hỏi Đức Chúa Trời một câu hỏi trong khi suy ngẫm, và khi tôi mở Kinh Thánh, tôi nhận được một câu trả lời. Tôi đã nói với nhóm nhỏ tại Hội Thánh và mục sư  Hội Thánh chúng tôi về những trải nghiệm của tôi. Việc tôi là một tiên tri đã sống lại. Ít nhất có thể nói, điều đó không được tiếp nhận tốt. Tôi bắt đầu lại có những sự nghi ngờ và hoàn toàn rời xa khỏi Hội Thánh. Sự thay thế mà tôi tiếp nhận là một sự tổn hại đối với tôi. Điều gì đang xảy ra đối với tôi? Liệu tất cả những điều này đang xảy ra vì kinh nghiệm gần chết của tôi hay không? Điều này thực sự có được hay không? Một lần nữa Đức Chúa Trời đã bày tỏ chính mình Ngài cho tôi trong khi suy ngẫm. Ngài đã ban cho tôi 2 Cô-rinh-tô 12:2, “…hoặc trong thân thể người, hoặc ngoài thân thể người, tôi chẳng biết, có Đức Chúa Trời biết,” điều đã cho tôi đức tin rằng xác thịt và tâm linh có thể được Đức Chúa Trời phân rẽ. Đây là tất cả sự tin cậy tôi cần. 

Cho dù các trận chiến đang được thắng, nhưng chiến tranh còn lâu mới kết thúc. Đức Chúa Trời không thể làm việc qua tôi bởi vì tôi vẫn chưa hoàn toàn tan vỡ. Suốt cuộc đời tôi, tôi luôn luôn cố sống sót bởi vì ý chí mạnh mẽ của tôi. Dầu hàng không có trong từ vựng của tôi. Vào một sáng Chúa nhật, trong khi suy ngẫm, sau khi lui đi khỏi Hội Thánh và Cơ Đốc giáo như tôi biết, Đức Chúa Trời một lần nữa lại can thiệp bằng một quyền năng, tôi không bao giờ nghĩ có thể được. Lô-gíc của thế giới này không còn quan trọng nữa. Điều xảy ra 3 ngày sau đó đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. 

Trong khi thực hiện chuyến đi buổi tối quay trở lại với thập tự giá, Đức Chúa Trời can thiệp bằng một dấu tôi không thể viết là có lô-gíc. Con đường tôi đi tới cánh đồng phía sau, có hàng rào bao quanh một phía và phía kia là các cây. Khi tôi bắt đầu nhìn, tôi thấy một cành cây 17-23 cm đường kính nằm ngang qua đường, như muốn chắn lối của tôi. Tôi đẩy cành cây và đi tiếp. Khi tôi đi vòng góc đường khoảng 300 mét xuôi xuống con đường; có một cành cây khác, kích cỡ như cành cây trước, nằm ngang đường. Cả hai cành cây đó đều không chạm hàng rào, điều đó dường như lạ lùng đối với tôi lúc đó. Đến lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đi thêm 300 mét nữa theo con đường đó, giống vị trí của hai cành cây kia, nằm ngang qua đường. Không có dấu hiệu nào là ai đó đã cắt chúng và đặt chúng ở đó. Những cành cây đó rơi xuống theo những hướng khác nhau, vậy việc đó cũng không thể xảy ra được vì gió. Đến lúc này, tôi biết ai đó đã can thiệp, nhưng tôi không biết là ai. Tôi có cảm giác chống đối này, tuy nhiên tôi quyết tâm tiếp tục. Hai lần nữa vẫn việc này lại xảy ra. Tại chỗ rẽ cuối cùng trước đồng cỏ có một khe núi vào ngày đó rất tối. Khi tôi rẽ và bắt đầu đi xuống dốc, tôi bất ngờ dừng lại bởi hai cây to thực sự vắt chéo chữ X trên đường. Một cây vẫn còn rễ và bị uốn cong đỡ cái tán là ở phía bên kia đường. Sự bồn chồn của tôi biến thành sự quyết tâm; tôi phải khiến nó tới thập tự giá. 

Trong khi suy ngẫm tại thập tự giá, khóc không kiềm chế được. Bây giờ khi nhìn lại, tôi biết rằng Đức Chúa Trời muốn bằng sự đầu phục cuối cùng. Ý chí của tôi không phải là của chính tôi, và ý muốn của Ngài mới quan trọng.Tôi quay trở lại hiện tại quỳ gối, hai tay giơ lên, cầu xin sự tha thứ và xin Đức Chúa Giê-xu cứu tôi. Tôi hứa thực hiện ý muốn của Ngài. Một sự ấm áp, sự bình an và vui mừng tràn ngập bắt đầu ở đầu ngón và chạy lên ngực tôi. Thân thể của tôi được bao bọc bởi cảm giác vui sướng lâng lâng cách đặc biệt; không điều gì ở thế giới này có thể sánh được. Khoảng một giờ sau tôi chạy về ngôi nhà để gọi một người bạn. Tôi cảm thấy cả điều tích cực lẫn tiêu cực, cả cái tốt và cái xấu. Tôi muốn liên hệ với ai đó tôi có thể tin cậy. Tôi gọi được George và anh ấy đi tới nhà tôi, chặng đường phải mất 40 phút. Vào thời gian đó, mọi việc bắt đầu trở nên bất thường. Vẫn còn bối rối, tôi gọi Phil để xác nhận. Khi tôi trình bày tất cả những điều xảy ra, Phil giải thích về những ân tứ thuộc linh và Đức Chúa Giê-xu. Đường dây điện thoại không hoạt động; tuy vậy, điện thoại cứ reo vài phút. George đến và tôi đưa anh ấy đi xem những cây bị đổ để xác nhận điều đã xảy ra. Chúng tôi dành vài tiếng sau đó đọc Kinh Thánh để hiểu ý nghĩa của nó. Mười ngày tiếp theo bày tỏ nhiều dấu hiệu hơn. Trong khi suy ngẫm, tôi mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt của Đức Chúa Giê-xu trong kính cửa quay của tôi. Không thể tin được, tôi đứng đó và sau đó đi vào cửa. Tôi xem kỹ việc giống so với những điểm khác trong 3-4 phút. Không thể nào  đây là một điều bịa đặt do sự tưởng tượng của tôi. 

Vài ngày sau, trong khi thờ phượng, tôi nhận được những sự hiện thấy sinh động của việc bị đóng đinh. Tôi ở đó, đứng dưới Chúa của tôi, khi Ngài bị treo trên thập tự giá. Tôi có thể nhìn thấy trái tim tan vỡ của Ngài, sườn Ngài chảy máu. Tôi khóc lóc như thế nào, Ngài đã chết vì tôi. Sự hiện thấy này kéo dài nhiều ngày. Nó liên tục ở trong tâm trí của tôi, thiêu nuốt tôi. Cho đến khi nó khiến tôi quỳ gối xuống. 

Ngày hôm sau tôi đang trên đường của mình tới thập tự giá, tôi nghe thấy một giọng nói, “Hãy nhìn xem.” Tôi tiếp tục đi đến chỗ thập tự giá và thờ phượng. Khi kết thúc, tôi ngồi xuống và nhìn cánh đồng. Hàng trăm con đom đóm đang thắp sáng cánh đồng, khi trời bắt đầu nhá nhem. Bất thình lình chúng biến mất, không còn thấy con nào nữa. Từ cuối khu rừng bốc lên một lớp sương mù. Một vệ mây hình con ếch rất rõ ràng bồng bềnh tới giữa cánh đồng. Nó bắt đầu một sự di chuyển cuốn theo hình múa ba-lê hướng lên bầu trời. Đó là thứ đẹp nhất tôi từng thấy. Một lần nữa một sự bình an lại bao bọc lấy tôi. Trong một vài phút đám sương mù mất đi và những con đom đóm lại xuất hiện. 

Tôi đang học biết cách trông đợi những sự kiện kiểu như thế này, chúng xuất hiện thường xuyên. Đức Chúa Trời dịu dàng với tôi, nhưng cho tôi biết cần phải khiêm nhường như thế nào, bằng cách đặt những trở ngại trên con đường của tôi. Ngài dạy dỗ tôi, khi tôi đi, và có một con đường dai để đi. Nhờ ân điển của Ngài, Ngài khiến những người được gọi đạt tiêu chuẩn, chứ không gọi những người đủ tiêu chuẩn. Tại sao Ngài đã chọn tôi, tôi vẫn chưa hình dung ra được. Nhưng tôi biết ơn Ngài từng giờ trong ngày. 

Qua ân điển tôi nhận được nhiều ân tứ của Đức Thánh Linh bao gồm cả ân tứ nói tiên tri. 

Tôi viết bài này vì một lý do duy nhất, tôi đã được ban cho một chén để uống và tôi sẽ uống chén đó. Hãy chú ý, vừa đáng kinh ngạc, lại vừa bị hủy hoại. Tôi làm một công việc trong ngày của bạn, một công việc bạn sẽ không tin, tôi phải nói với bạn như vậy. Tôi được sai đi như một người lính canh, cho dù hầu hết thời gian tôi thiếp ngủ và cho phép kẻ ác chinh phục. Tôi sẽ không cho phép kẻ thù đến gần vì giọng nói của tôi sẽ là một thanh gươm để bảo vệ dân sự. Tôi chỉ hy vọng họ không trỏ nên điếc đối với những tiếng ồn liên tục của thế giới này, điều làm đôi tai tâm linh của chúng ta bị điếc. Thần Linh của Chúa ở trên tôi. Được xức dầu, tôi giúp cho người nhu mì có được đức tin, chữa lành cho người có tấm lòng tan vỡ, giải phóng cho những người bị cầm tù của thế giới này, và khiến cho người mù nhìn thấy được Đức Chúa Giê-xu. Tôi đến trang bị đầy đủ vũ khí, mão trụ, khiên, gươm, trang phục của sự báo thù để lấy lại nền tảng mà kẻ thù đã cướp đi. Chúng ta đang ở thời kỳ cuối cùng! Như Lời Chúa đã công bố…Bạn có thể nhìn thấy những dấu hiệu của thời kỳ này hay không…Thế giới này có đánh số cho bạn hay không? Đức Chúa Trời có đang lái bánh xe của bạn hay bạn đã chỉ cất giấu Ngài trong rương và chỉ lôi Ngài ra khi bạn cần hay không? Liệu tôi có nhìn thấy địa hình phía trước và tôi thà có Ngài điều khiển hướng đi của mình hay không?

Điều bạn cần là Đức Chúa Giê-xu, một mối quan hệ cá nhân với Ngài và quyền năng của thập tự giá. Chúa của tôi phán rằng chúng ta phải học qua tấm gương của Ngài trên thập tự giá. Bạn phải có đức tin nơi Đức Chúa Trời. Chúng ta phải treo trên thập tự giá của chính mình trước Đức Chúa Trời, đi qua các thử thách và hoạn nạn của thế giới này, mà không cần những cái nạng của ngày hôm nay mà  quá nhiều người đang nương tựa vào. Quá nhiều người mắc kẹt ở thế giới này, công việc tốt, tiền bạc, những thứ khiến chúng ta quên Đức Chúa Trời cho đến tận khi thảm họa xảy ra. Chúng ta không thể làm yên thân thể chúng ta bằng ma túy, rượu, hoặc bất cứ thứ gì khiến chúng ta được “ổn” nhanh chóng. Chúng ta phải đối diện với những sự thử thách và hoạn nạn của mình, như Ngài đã làm mà không cay đắng (rượu pha với một dược, một chất an thần). Sứ điệp Phi-e-rơ ban cho chúng ta khi ông đi trên mặt nước, là nếu chúng ta luôn luôn tập chú vào Đức Chúa Giê-xu, chúng ta có thể vấp ngã, nhưng chúng ta sẽ có sức mạnh. Đừng coi thường các món quà tặng của Đức Thánh Linh. Ngài là câu trả lời. 

[Nguồn: Sưu tầm]


Đăng ký email để nhận các thông tin mới nhất từ Hội thánh Tin lành Sở Thượng.