THẤY PHÉP LẠ VỀ TÌNH YÊU THƯƠNG CỦA ĐỨC CHÚA GIÊ-XU
Tên tôi là Vachiravan Vanlaeiad, sinh ra ở Bangkok, Thailand. Bà của tôi là người Thái, còn ông của tôi là người Trung Quốc. Cha mẹ tôi ly thân, sau đó ly dị khi tôi còn nhỏ (Theo lời kể của người bà đã quá cố của tôi, mẹ tôi đã bỏ tôi ở một căn phòng, không chăm sóc, để trả thù bố tôi, vì ông đã quá lạm dụng và tàn nhẫn với bà). Tuy nhiên, tôi được bà cứu và nuôi dưỡng bằng một cách quá yêu thương và bảo vệ. Trong mắt bà, tôi là một quả táo. Bà luôn luôn đưa tôi đến một ngôi đền thờ Phật để làm công đức, dạy và khuyên giục tôi khấn thật nhiều trước các bức tượng Phật đặt ở bàn thờ, phía trên giường ngủ của tôi. Bà cứ nói đi nói lại với tôi rằng là một đứa trẻ gần như mồ côi, kiếp trước tôi đã quá tội lỗi, nên tôi đang phải trả trong kiếp này. Dầu vậy, mỗi lần tôi đi đến ngôi đền đó để cung hiến thức ăn cho các tu sĩ, tôi (một cô bé con) có ấn tượng xấu, khi thấy và nghe những phật tử tán nhảm và vu khống lẫn nhau. Khi đó, tôi hoàn toàn phớt lờ những sự dạy dỗ và khuyên răn của bà việc việc làm lành và khấn nguyện thật nhiều để đời sống hiện tại và tương lai của tôi được tốt hơn. Tuy thế, bà tôi vẫn là trung tâm thế giới của tôi, cho đến khi tôi 12 tuổi, khi bà qua đời.
Thế giới của tôi bị tan vỡ, khi bà tôi mất vì ung thư. Tôi nhớ là đã khóc, lo lắng và thì thầm, khi đẩy cỗ xe tang của bà ba lần xung quanh tu viện hoặc đại loại như vậy, như sự đòi hỏi của nghi thức đám tang của phật tử. Tôi khóc rất nhiều, tự nói với mình, (và có thể với Đức Chúa Trời ở trên cao, lúc đó tôi chưa biết Ngài): “Con phải làm gì với cuộc sống của mình đây? Từ bây giờ trở đi, ai sẽ chăm sóc con? Ai sẽ yêu thương con như bà đây?” Sau cái chết của bà, tôi bị những người họ hàng trả thù và bị lạm dụng, cả về lời nói lẫn về mặt thân thể, đặc biệt, những người kết tội bà tôi đã yêu thương và chăm sóc cho tôi nhiều hơn những đứa cháu khác. Đôi lúc tôi thấy tuyệt vọng và đau buồn đến mức tôi phải ra sân sau ngửa mặt lên trời vừa nói vừa khóc: “Có ai ở trên đó yêu thương và hiểu tôi không? Liệu có ai ở đó quan tâm đến tôi hay không?” Những lúc khác tôi đi xa hơn đến việc cố tự tử, nhưng đã được cứu bởi một bàn tay vô hình! Khi tôi ra sức cố trong cuộc sống vô cùng cô đơn và khó khăn của mình, tôi đã có cơ hội tham gia một khóa học Kinh Thánh (miễn phí qua mạng). Vì thế, những sự hiểu biết về Đức Chúa Trời làm đầy tâm trí của tôi (nhưng chưa phải tấm lòng của tôi) đến mức, tôi nhìn lên trời và nói chuyện với Đức Chúa Trời (Bây giờ tôi đã biết có một Đấng trên trời yêu thương và chăm lo cho tôi, lắng nghe và nghe thấy những tiếng kêu khóc của tôi): “Con sẽ không tự mình đi đến nhà thờ, nếu Ngài muốn con đi, Ngài phải sai ai đó đến đưa con đi đến đó.” Tôi là loại người bướng bỉnh và quá tự tin.
Cám ơn Đức Chúa Trời vì tôi lại được ai đó trong số các chú bác cảu tôi, người đã dang tay ra nuôi tôi và cho tôi được ăn học đầy đủ (bằng Cử nhân và sau đó, bằng Thạc sĩ) để duy trì sự sống của tôi, trong khi tôi vật lộn để sống còn trong thế giới rộng lớn này. Sau khi tốt nghiệp đại học ở Bangkok, tôi kiếm được một công việc. Khi đó, tôi hoàn toàn quên cái ngày tôi trò chuyện với Đức Chúa Trời về việc đi nhà thờ. Bây giờ, tôi đã có một cuộc sống tự lập, có bằng, có công việc, và với một nhân cách hấp dẫn, tôi bắt đầu sống buông thả. Tôi có mối quan hệ với nhiều người nam (mỗi lần một người), đặc biệt với những người già hơn tôi nhiều (không may, họ đều đã có gia đình!) để lấp đầy lỗ hổng hoặc khoảng trống trong tấm lòng của tôi (tấm lòng vô cùng khao khát, mong mỏi Tình Yêu Thương). Tôi uống, nhảy và làm mọi thứ điên rồ. Một hôm, một cặp vợ chồng Cơ Đốc nhân đưa tôi đến một nhà thờ. Lúc đó, tôi ngay lập tức nghĩ đến cái ngày tôi nói bảo Đức Chúa Trời đưa tôi đến nhà thờ (trước đó 10 năm). Sau đó, tôi mở lòng tiếp nhận Đức Chúa Giê-xu làm Chúa Cứu Thế và Đấng Giúp Đỡ ngay ở đó khi đang được nhiều Cơ Đốc nhân cầu nguyện cho. Thậm chí rất lâu sau đó, tôi vẫn không thể không khóc. Kể từ đó, tôi nhận ra rằng không có gì trên thế giới này: đàn ông, tình dục, rượu, sàn nhảy, quầy bar, quán rượu, v.v. bao giờ có thể lấp đầy khoảng trống bên trong của tôi (ngoại trừ Đức Chúa Trời) kể từ ngày tôi sinh ra.
Câu chuyện của tôi chưa kết thúc tại đây. Điều sau đây là đỉnh cao của lời chứng này…
Vào tháng Mười Một năm 1995, trong khi tôi đang làm thư ký cho hai quan chức tại Tổ chức Y tế Thế giới ở tình Nonthburi (một tỉnh gần Bangkok), một lần tôi đã chạm trán với tình yêu thương của Đức Chúa Giê-xu. Lần này là một trải nghiệm ngọt ngào nhất về tình yêu thương của Đức Chúa Trời mà tôi từng có, cả từ trước và sau đó.
Là Cơ Đốc nhân được khoảng sáu năm (cùng lúc tự tin, độc lập và khá bướng bỉnh - tôi nghĩ, đây là kết quả từ việc có một đời sống khó khăn), tôi đã đối diện với một thách thức lớn trong đời. Lúc đó, tôi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, và nan đề tôi gặp phải có thể không lớn đối với một số người trong các bạn. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nói chuyện, tư vấn, hoặc nhờ sự trợ giúp từ bất cứ người nào. Vì muốn kiểm tra tình yêu thương của Đức Chúa Trời, tôi đóng cửa căn hộ một phòng của mình lại thật chặt (kể cả miệng tôi), không thấy hoặc để bị nhìn thấy, cũng chẳng gọi hoặc bị bất cứ ai gọi liên quan đến nan đề của mình. Căn hộ của tôi ở gần nơi tôi làm việc. Tối tối, sau khi từ chỗ làm về, trước khi đi ngủ, tôi cứ cầu nguyện và khóc, mở cả tấm lòng ra với Đức Chúa Trời cầu xin giúp đỡ. Tôi kêu khóc để ngủ được mỗi đêm gần một tháng, nhưng Đức Chúa Trời dường như hoàn toàn im lặng. Tôi đau buồn quá đau buồn, nhưng chưa lần nào nghĩ đến việc từ bỏ sự cầu nguyện hay là thậm chí tự sát.
Sau đó, tôi thay đổi những lời cầu nguyện của mình từ cầu xin Đức Chúa Trời giúp đỡ thành việc trách cứ Đức Chúa Giê-xu (lúc đó, tôi là kiểu người ngang ngạnh và ích kỷ do tôi hầu như luôn luôn nhận được những gì cầu xin), khi công bố một số câu Kinh Thánh và những câu nói của Ngài: “Đức Chúa Giê-xu ôi, Ngài phán trong Kinh Thánh rằng Ngài yêu con. Ngài phán rằng Ngài yêu thương trẻ mồ côi. Con là một đứa trẻ mồ côi và con không bao giờ đến với ai để xin giúp đỡ, vì thế, Ngài phải giúp con. Nếu Ngài yêu thương con, tại sao Ngài không đáp những lời cầu nguyện của con. Có lẽ, Ngài không còn yêu thương con nữa!” Tôi khóc và cầu nguyện kiểu này hai hoặc ba tuần nữa. Vẫn không có sự đáp lời nào hoặc manh mối nào từ Đức Chúa Trời.
Lần này tôi nản lòng và đau buồn đến mức một hôm tôi đã giao lại công việc cho sếp để nghỉ một ngày (ngày hôm sau) bởi vì tôi chẳng có bụng dạ nào mà làm việc nữa. Tôi đã quyết định nói cho ai đó về nan đề của mình (nếu Đức Chúa Trời không giúp tôi, thì tôi phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ con người) và tôi đã chọn một trong những người bạn làm việc tại một Hội Thánh ở Bangkok. Vào buổi sáng hẹn gặp, tôi thức dậy vào khoảng 5:30 sáng để chuẩn bị đi từ Nonthaburi đến Bangkok. Ngay sau khi tôi thức dậy, vẫn còn mơ màng, tôi thấy một quân bài tây nhãn hiệu mới (quân bài tình yêu) nằm trên sàn gần chân giường của tôi (ngay ở giữa phòng). Lúc đầu, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy quân bài ở trong phòng của mình, vì tôi không phải là một tay cờ bạc hoặc thậm chí một người chơi bài, tôi còn ghét việc cờ bạc! Phản ứng đầu tiên của tôi là ngay lập tức nhặt quân bài lên và đặt nó trên một trong ngăn giá sách của tôi, bởi vì tôi phải vội đi gặp bạn tôi ở Bangkok. Khi tắm và mặc quần áo rất nhanh, tôi quên mất mọi thứ, bao gồm cả quân bài đó. Dầu vậy, khi tôi ở trên taxi trên hành trình dài tới nơi của tôi qua những chỗ tắc đường nghẹt cứng vào giờ cao điểm, tôi có thêm thời gian để nghĩ về quân bài đó. Làm thế nào quân bài đó lại có ở trong phòng của tôi, và đặc biệt lại ở ngay giữa phòng của tôi? Và nó lại là quân bài tình yêu. Hơn nữa, lại là một quân bài tình yêu bằng chất dẻo nhãn hiệu mới! Liệu đó có phải ngụ ý về Đức Chúa Giê-xu và tình yêu thương của Ngài hay không? Tôi đã cầu nguyện rất nhiều gần hai tháng, xin Đức Chúa Trời giúp đỡ và còn đi tới chỗ trách cứ Đức Chúa Giê-xu về việc Ngài không yêu thương tôi, bởi vì Ngài đã không đáp lời cầu nguyện của tôi một thời gian lâu như vậy. Và liệu đây có phải là cách Ngài đáp lời cầu nguyện của tôi rằng Ngài yêu thương tôi hay không? Nếu không phải, tại sao lại là quân bài tình yêu?
Tuy thế, tôi cố giải quyết câu đố đó bằng nhiều phương cách khoa học khác nhau, bao gồm cả thuyết tương đối (ai đó gần đây đã nói với tôi rằng khi bạn thấy một phép lạ, lúc đầu bạn không tin nó, cho dù bạn cầu xin nó nhiều như thế nào đi nữa!). Hôm đó, tôi gặp bạn của tôi, nhưng tôi không nói cho cô ấy biết về nan đề của mình. Thay vào đó, tôi xin lỗi và chào tạm biệt cô ấy và lao về chỗ của mình, nói rằng tôi có một việc gấp phải làm, để giải mọi câu đố của tôi về quân bài đó.
Trước tiên, thuyết tương đối của 52 quân bài trong một bộ. Ai đó đi ngang qua cửa căn hộ của tôi, hẳn là đã làm rơi “cách vô tình” một quân từ bộ bài của mình vào cái đêm tôi ngủ và quân bài đó đã trượt vào chỗ của tôi qua cái khe nhỏ dưới cửa, vào đúng giữa phòng tôi (ngay chân chiếc giường đôi của tôi). Tôi nói “vô tình” bởi vì không có người nào (trừ Đức Thánh Linh) biết được về nan đề của tôi và điều tôi đã cầu nguyện trong hai tháng. Nhưng tại sao lại là quân bài tình yêu? Vì thế quân bài đó là khả năng 1/52.
Thứ hai, làm thế nào quân bài đó lại có thể trượt qua khe cửa nhỏ vào đúng giữa phòng của tôi? Căn hộ của tôi không có điều hòa. Chủ nhà đã có sẵn một chiếc quạt trần to trong mỗi phòng (nó được gắn ở giữa trần của căn phòng). Tôi rất nhạy cảm với thời tiết nóng bức, vì thế rất nhanh dính chặt lấy cái quạt. Việc đầu tiên tôi làm khi vào phòng là bật quạt và việc cuối cùng trước khi tôi ra khỏi phòng là tắt quạt. Để đảm bảo mỗi đêm tôi có thể ngủ ngon, tôi phải bật quạt ở nấc 3 (mức mát nhất) trước khi đi ngủ. Vì thế làm thế nào ai đó có thể làm cho quân bài rất mỏng lướt qua khe cửa nhỏ vào giữa phòng (vượt qua gió mạnh như vậy)?
Sau đó, tôi tiếp tục với thí nghiệm của mình để xem xem, liệu quân bài đó có thể lướt vào giữa phòng hay không: Tôi đứng ở ngoài trước căn hộ của mình (trước cửa đóng và quạt quay trong phòng ở nấc 3 - nấc mát nhất), và cố lướt quân bài qua khe cửa. Quân bài chỉ đi được vào phía trong cửa và mặt sấp xuống. Quân bài không thể đi vào giữa phòng bởi vì gió quạt mạnh. Nếu tôi lướt quân bài mặt ngửa, nó vào phía trong cửa mặt úp xuống. Hoặc ngược lại (bạn có thể thử thí nghiệm này ở chỗ của bạn để chứng minh lời của tôi).
Giải pháp của tôi: Đây là một phép lạ tuyệt vời của Đức Chúa Giê-xu, xác nhận tình yêu thương chân thật và vô điều kiện của Ngài dành cho tôi, người đã mất tình yêu thương, bởi vì: (1) Khả năng là 1/52, và quân bài đó là quân bài tình yêu bằng chất dẻo nhãn hiệu mới. (2) Quân bài được trượt vào chủ đích và thành công qua khe cửa vào giữa phòng của tôi (Điều này không phải do con người làm, tôi tin 100%). (3) sự kiện này xảy ra vào ngày tôi quẫn trí, mất tinh thần, đau buổn, thất vọng và nản lòng đến mức tôi phải nghỉ phép, không có bụng dạ làm việc hoặc làm bất cứ điều gì. Dầu vậy, không lâu sau sự kiện đó, Đức Chúa Trời đã đáp lời cầu nguyện của tôi. Ngài đã cho phép tôi chờ đợi gần hai tháng để dạy sự kiên nhẫn cho tôi, người quá sốt ruột và bướng bỉnh. Tôi vẫn còn đang vật lộn với những thách thức mới của mình (còn lớn hơn và khó khăn hơn điều đôi làm chứng). Tuy vậy, tôi biết rằng tất cả sự hiệp lại làm ích cho những kẻ yêu mến Đức Chúa Trời. Hãy cầu nguyện cho tôi để tôi có sức mạnh vượt qua những thách thức này và một ngày nào đó sẽ đắc thắng. Nguyện Đức Chúa Trời được vinh hiển, và được chúc tụng đời đời vô cùng.
Xin Đức Chúa Trời ban phước cho bạn.
[Nguồn: Sưu tầm]