CỐ TỰ SÁT
Khi tôi 15 tuổi, tôi trở nên rất trầm cảm và không vui với cuộc sống của mình. Cha mẹ tôi đã ly hôn, khi tôi 12 tuổi, và mẹ tôi đã cưới một người có 3 con, những người bắt đầu sống cùng chúng tôi. Cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài một năm và họ ly dị. Sau đó chỉ có mẹ tôi, tôi và em gái. Mẹ tôi lại bắt đầu hò hẹn vào những ngày cuối tuần. Tôi thì đi chơi cũng các bạn của mình. Tôi thực sự không có một lý do để tự tử, bây giờ khi nghĩ lại về điều khiến tôi có quyết định đó. Tôi không nổi tiếng như mình mong muốn, nhưng người bạn thân nhất của tôi đã trở nên có tiếng và lôi cuốn được sự chú ý của các chàng trai. Cô ấy có một người bạn trai, còn tôi thì không. Tôi bắt đầu hút thuốc lá và uống rượu. Điều này khiến tôi thất vọng chán nản hơn. Một ngày tôi quyết định tự sát, khi tôi đi chơi với một người bạn. Tôi có khoảng thời gian tồi tệ và bắt đầu nghĩ đến việc tự tử. Chúng tôi gặp hai chàng trai mà chúng tôi biết, và họ nói rằng họ sẽ đưa chúng tôi về nhà. Tối hôm đó tất cả chúng tôi đều uống, nhưng tôi không biết rằng chàng trai lái xe bị say. Trên đường về nhà, tôi cứ nghĩ về việc tôi sẽ tự sát như thế nào, ngay sau khi tôi về đến nhà. Mẹ tôi luôn bị bệnh thận và bà có mọi loại thuốc được kê đơn ở trong tủ. Tôi quyết định uống tất cả số thuốc trong tủ. Tôi lấy tất cả thuốc trong tủ ra bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu uống thuốc cho đến khi tôi xỉu đi. Đến lúc đó, trời đã sáng, và khi mẹ tôi dậy, thì tôi đã chết rồi.
Chúng tôi mới rời đi được vài dặm, khi chàng trai lái ra khỏi con đường đó. Trời bắt đầu mưa và tôi đoán, chắc hẳn anh ấy lái nhanh hơn việc tôi ý thức được. Những lời cuối cùng tôi nhớ bạn anh ấy nói, “Nào chàng trai, quay lại đường đi.” Anh chàng lái xe hẳn đã giật mạnh và chiếc xe quay trở lại đường, bởi vì việc tiếp theo tôi nhớ được là chúng tôi bay lên không. Chiếc xe đâm vào hàng cọc ai đó đã dựng lên trong vườn của họ. Hàng cột đó cao khoảng vài tấc và điều này khiến chiếc xe bay lên và lộn nhào. Tôi nhớ bạn tôi chộp lấy vô-lăng và nói, “Ôi, Chúa ôi!” Tôi nghĩ có thể tôi sẽ chết trong vụ va đập này và khi đó tôi sẽ không phải về nhà và uống những viên thuốc đó nữa. Việc này sẽ dễ dàng hơn. Dường như mọi thứ đang diễn ra trong cảnh quay chậm. Tôi chắp hai tay lại, cúi đầu xuống và nói, “Đức Chúa Trời ôi, xin đừng để việc này gây đau đớn.”
Việc tiếp theo tôi nhớ là khi thứ dậy, nghĩ rằng tôi đang ở nhà, trên giường và tôi đang đi mộng du từ một giấc mơ. Bất thình lình tôi bắt đầu nhớ ra những gì đã xảy ra. Tôi đã ở trong một cơn va đập. Mọi thứ như một hố đen kịt và tôi không thể nhìn thấy được. Tôi cố cử động, nhưng không được. Tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi kinh hoàng ập đến trên tôi. Chắc hẳn tôi đã chết. Tôi cố nhiều hơn ra khỏi bóng tối đó, nhưng không được, và tôi trở nên càng lúc càng sợ hãi hơn. Lời lẽ bắt đầu không thể mô tả được việc tôi kinh hoàng như thế nào, khi nhận biết rằng hẳn là tôi đã chết. Tôi đã từng muốn chết, nhưng bây giờ tôi có mong muốn. Tôi không muốn chết, nếu nó như thế này. Tôi không thể nhìn thấy được hoặc cử động được, tôi cứ nằm đó trong bóng hoàn toàn tối, với nỗi sợ hãi và sự cô đơn bao trùm. Tôi bắt đầu kêu cầu với Đức Chúa Trời. “Đức Chúa Trời ôi, xin đừng để con chết. Con hứa sẽ không hút thuốc, uống rượu, và bỏ ý nghĩ về việc tự tử.” Khi tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời, Ngài đến mau chóng và đem tôi ra khỏi sự tối tăm đó. Tôi bắt đầu bò dưới cái xe và thấy bạn tôi đứng đó.
Chúng tôi đã tiếp xuống đất từ trên không, phía trước nhà của ai đó. Họ gọi xe cứu thương và tôi được đưa đến bệnh viện. Việc tôi không chết là một phép lạ. Đầu tôi bị vỡ và hai đốt sống cổ bị gãy. Tôi nghỉ học 7 tuần. Tôi bị cạo trọc đầu và phải đeo khung đỡ cổ. Tôi may mắn không bị liệt. Tôi bỏ thuốc là và rượu. Tôi có thể nâng điểm học tập lên và cho dù không dễ dàng, nhưng cuộc sống của tôi trở nên khá hơn, sau khi tôi dâng chính mình để trở thành một Cơ Đốc nhân. Tôi đi cùng với bạn của mình tới nhà thờ và được báp-têm. Sau một năm, lưng tôi được bình phục và tôi có thể bắt đầu thực hiện những hoạt động bình thường.
Các số liệu thống kê cho thấy rằng một người nghĩ về việc tự sát, sẽ thường không nói cho ai. Điều này là lý do khi họ tự tử, mọi người đều bị sốc. Họ không biết rằng người đó đã quá trầm uất. Khi tôi quyết định tự tử, tôi không nói cho ai biết, thậm chí cả với người bạn thân nhất của tôi. Người duy nhất biết những ý nghĩ của tôi và điệc tôi định làm, là Đức Chúa Trời. Nếu tôi không lâm vào cú va đập đó, tôi hẳn đã tự sát và có thể hẳn đã chết, nhưng Đức Chúa Trời không cho phép tôi. Ngài đã cứu tôi chính khi tôi năm đó trong bóng tôi khủng khiếp đó. Tôi nghĩ Ngài đã cho tôi thấy sẽ thế nào nếu tôi tự sát.
Tôi nài xin bất cứ ai nghĩ đến việc tự sát, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ. Hãy tin tôi, bạn sẽ không muốn điều trôi đã trải qua. Tôi vô cùng biết ơn việc Đức Chúa Trời đã cứu tôi và không để cho tôi chết.
Việc này xảy ra với tôi cách đây nhiều năm. Bây giờ tôi đã trưởng thành và có một gia đình tuyệt vời. Tôi đã trải qua những sự thử nghiệm khác, nhưng Đức Chúa Trời luôn luôn ở đó vì tôi, và tôi ngợi khen Ngài vì tình yêu thương đời đời của Ngài.
Kim Avery
[Nguồn: Sưu tầm]
P.S.:*Người chia sẻ lời chứng trên, đã trải qua một số khó khăn, điều dẫn đến cô có những ý nghĩ đến việc tự sát, nhưng sau đó, lâm vào một tai nạn nguy hiểm đến tính mạng. Dầu vậy, cô đã được Đức Chúa Trời cứu một cách diệu kỳ, điều khiến cô trở nên người không chỉ làm chứng, mà còn khuyên nài những ai có suy nghĩ về việc kết liễu cuộc sống, suy nghĩ lại, và không muốn họ phải trải qua kinh nghiệm kinh khiếp của mình.
*Bạn nghĩ, chính Đức Chúa Trời đó có thể làm gì cho bạn, người thân và bạn hữu của bạn?