ĐỨC CHÚA TRỜI BAN CHO TÔI SỰ ĐỘT PHÁ NÀY ĐẾN ĐỘT PHÁ KHÁC ĐỂ CHO TÔI MỘT ĐỨA CON TRAI
Phép lạ vẫn xảy ra ngày nay và mãi mãi. Tôi có thể minh chứng điều này. Đây là lời chứng của tôi.
Vào năm 2004, tôi và vợ tôi nghĩ đến việc có đứa con thứ hai. Khi đó, con gái của chúng tôi đã bốn tuổi và chúng tôi cảm thấy rằng cô bé, đứa con duy nhất, có thể cảm thấy cô đơn khi lớn lên. Chỉ một số tháng trước đó, chúng tôi đã chào đón Đức Chúa Giê-xu làm Chúa Cứu Thế và Chúa, vào đời sống của chúng tôi. Một sáng thứ Sáu, tôi đang đọc Kinh Thánh khi ngồi trên “ngai trắng lớn” trong nhà tắm - đây là một nơi tuyệt vời cho việc tĩnh nguyện; bạn sẽ không bị ngắt quãng - khi tôi hỏi Chúa lớn tiếng, “Chúa ôi, tại sao mọi người có thể nghe thấy Ngài dễ dàng đến thế?”
Tôi đọc ký thuật về Giô-suê và kinh ngạc về khả năng của ông ấy đọc lời Chúa một cách chính xác, điều dẫn đến thắng lợi này đến thắng lợi khác. Sau đó tôi nói thêm, “Quả thật, con nghĩ con sẽ cầu xin Ngài điều đó. Tiện thể, con muốn Ngài biết, Catherine và con nghĩ đến việc có đứa con thứ hai. Sự việc là lần này cô ấy muốn một bé trai, nhưng con thích một bé gái nữa. Ngài thấy đấy, con không biết sẽ nuôi dưỡng cậu bé như thế nào cho tốt. Bố con và con không có mối quan hệ tốt. Chắc chắn, ông ấy ở quanh khi ông ấy cần. Ông ấy chu cấp cho gia đình. Ông ấy dường như thích dành thời gian với các chị em gái của con, nhưng ông ấy và con chưa bao giờ có điều gì đó như cha và con. Con không thể có một đứa con trai. Con không có gì để cho nó.”
Một buổi tối, vài ngày sau sự xưng nhận đó, tôi đi về nhà từ ga tàu hỏa, khi tôi nghe một tiếng nói, “Hãy đi vào đi.” Đó là một giọng nói khe khẽ, điềm tĩnh và dường như đến từ bên trong tôi. Lúc đầu, tôi nhìn quanh, nghĩ rằng tôi, có thể, tôi nghe được cuộc trò chuyện của ai đó, nhưng không có ai ở gần đủ để có thể bày tỏ sự hướng dẫn một cách rõ ràng mà tôi nghe thấy. Tôi ở gần tòa nhà thư viện cộng đồng, vì thế tôi đi vào. Bây giờ, có 3 lĩnh vực khiến tôi quan tâm trong toàn bộ thư viện - Du lịch, Thiết kế Nội thất và Cơ Đốc Giáo. Tôi nghiên cứu lĩnh vực thứ ba. Cuốn sách đầu tiên thu hút sự chú ý của tôi là cuốn tôi chưa từng thấy trước đó trên giá sách. Tựa đề của cuốn sách là “Việc Nuôi dưỡng Các Cậu bé” của Tiến sĩ James Dobson.
Đức Chúa Trời cất đi những nỗi sợ hãi của tôi.
Tim của tôi bỏ qua một nhịp. Điều này có đến từ Đức Chúa Trời hay không? Tôi có phải đọc cuốn này không? Đây có phải là cách Đức Chúa Trời hướng dẫn tôi hay không? Có phải Đức Chúa Trời hướng dẫn Giô-suê tại Ca-na-an bằng việc dẫn dắt ông ấy hay không? Đó có phải là tiếng của Đức Thánh Linh hay không? Tôi đã mượn cuốn sách đó và đọc từ đầu đến cuối trong vòng một tuần! Điều gì đó đã xảy ra khi tôi đọc cuốn sách đó. Những nỗi e sợ của tôi về việc làm cha một cậu bé bắt tan biến đi.
Vợ tôi và tôi đã nhận nuôi con gái Sarah của chúng tôi. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị nhận nuôi đứa con thứ hai. Các cuộc kiểm tra cho thấy rằng về mặt y học tôi bị chứng vô sinh. Lúc đó, chúng tôi không biết Kinh Thánh nói rằng, “Không người nam hoặc người nữ nào sẽ bị son sẻ.” Chúng tôi không biết chúng tôi có thể đứng trên lời công bố đó của Đức Chúa Trời và tin Ngài có thể làm phép lạ. Chúng tôi là những Cơ Đốc nhân mới. Chúng tôi không biết nhiều. Kể từ đó, chúng tôi đã cách nào đó trưởng thành, nhưng còn nhiều điều chúng tôi không biết.
Ngày thứ Sáu, tôi kết thúc và trả lại cuốn sách cho thư viện, tôi biết ơn Chúa vì đã đưa tôi đến với nó và còn một câu hỏi khác cho Ngài. “Chúa ôi, cách nào trong Kinh Thánh Ngài dường như đáp lời qua những điều thấy được cách nhanh chóng, như trụ lửa và việc rẽ Biển Đỏ ra, trong khi những ngày này, những sự đáp lời đến cách không thấy được và đúng lúc hay không? Dẫu sao thì con cũng nghĩ rằng con đã sẵn sàng có một đứa con trai!”
Đức Chúa Trời đáp lời bằng một phép lạ thấy được.
Tối hôm đó, tôi có một mình ở nhà. Con gái tôi đang ở tại nhà bà ngoại và Catherine đang tham dự buổi dã ngoại công tác qua đêm. Vào lúc 10 giờ đêm, điện thoại reo. Đó là cơ quan nhận con nuôi! Chúng tôi không nghe được từ họ kể từ nhận nuôi Sarah, cách đây bốn năm. Và bây giờ họ đang gọi cho tôi hay sao?
Sau những điểm tốt ban đầu, tư vấn viên nói, “Jeremy, chúng tôi có một bé trai cho nhận nuôi. Anh đã cân nhắc việc nhận nuôi đứa con nữa hay chưa?” Câu trả lời là tiếng đáp, “Có! Tuy nhiên, tôi phải nói chuyện với vợ tôi về việc này, tôi nói với anh ấy. Tôi nói với ông ấy, “Tôi sẽ gọi lại cho quý vị nhanh nhất có thể!”
Vào chiều thứ Bảy, Catherine trở về nhà từ buổi dã ngoại và tôi đã rất phấn khởi báo tin cho cô ấy. Cô ấy đáp, “Không! Không! Không! Năm nay, em đã cam kết làm “Bàn tròn Triệu đô” và em bận bịu với các hoạt động của Câu lạc bộ Những Người Danh Dự. Không phải năm nay, được không?” cô ấy thốt lên. Cô ấy nhìn vào khuôn mặt thất vọng của tôi và xoa dịu, “Sang năm nhé, anh yêu. Bây giờ, em sẽ đến nhà mẹ em ăn tối. Anh muốn đi hay để em mang bữa tối về cho anh?” Tôi cười yếu ớt và nói với cô ấy, tôi muốn ở nhà. Tôi tiễn cô ấy ở cửa và sau khi cô ấy đi khuất vào thang máy, tôi đóng cửa lại. Sự phấn khởi tối hôm qua kết nối với sự mong đợi vợ tôi trở về, sự từ chối thẳng thừng của cô ấy và sự thất vọng theo sau, là quá nhiều đối với tôi.
Tôi đã kêu cầu với Chúa, “Chúa ôi, con xin lỗi, con không thể làm điều này, con không thể bắt vợ con làm điều gì đó cô ấy không sẵn sàng. Nhưng Ngài có thể phán với cô ấy. Ngài có thể làm điều gì đó cho việc này. Con biết rằng Ngài sẽ không bao giờ rời đi và bỏ mặc việc này hoặc chúng con. Việc này ở trong tay của Ngài.”
Đức Chúa Trời đã hoàn toàn thay đổi vợ tôi.
Tôi không bao giờ đề cập đến chủ đề đó nữa, cho đến tận sáng thứ Hai khi lái xe đến văn phòng. Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy, “Như vậy thực sự là “Không” đối với việc nhận nuôi một bé trai?” Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười, “Em không biết tại sao, nhưng em mới nói với cha mẹ em về đứa bé. Mẹ rất vui, nhưng bố hỏi liệu chúng ta có cần cân nhắc lại cả quá trình và chăm lo cho việc ăn uống, việc này việc kia…lại một lần nữa tất cả.” “Đó là họ, nhưng em thì thế nào?” tôi hỏi cô ấy. “Có!” Cô ấy nửa cười, nửa khóc. “Càng nghĩ về nó, em lại càng muốn nó!”
Chúng tôi đặt cuộc hẹn để gặp bé trai đó tối hôm đó và đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sáng hôm sau, tôi gọi cho cơ quan nhận con nuôi để đăng ký. Tuy vậy, tôi không sẵn sàng đối với câu trả lời.
“Rất xin lỗi. Một cặp vợ chồng khác thấy bé và họ đã cho phép chúng tôi xúc tiến trước khi anh gọi. Tôi rất xin lỗi.”
“Cái gì?” tôi bực bội hỏi lại, “Tại sao quý vị không nói cho tôi biết về cặp vợ chồng khác?”
“Tôi xin lỗi, nhưng anh biết điều gì không? Cặp vợ chồng đó phải đặt cọc cho Việc Đặt nuôi Con nuôi trước ngày mai - thứ Tư, như thỏa thuận. Nếu họ không làm được điều đó, anh có thể xúc tiến.”
Khi tôi nói với vợ tôi về tin tức đó, cô ấy òa khóc. Tôi bảo cô ấy, “Em đừng lo, em có nghĩ rằng Đức Chúa Trời có thể dẫn dắt chúng ta thay đổi thái độ của mình, khi cơ quan nhận con nuôi gọi điện cho chúng ta và sau đó, tung cho chúng là mặt ngửa của đồng xu, hay không? Không! Bé trai đó là của chúng ta! Em hãy đợi và sẽ thấy!” Tôi bày tỏ một khuôn mặt dạn dĩ và cố trông như tôi đầy dẫy đức tin, vì vợ tôi. Bên trong tôi kêu khóc trên bờ vai của Chúa.
Đức Chúa Trời đã ban cho chúng tôi một sự đột phá.
Chiều thứ Tư, tôi nhận được cuộc gọi từ cơ quan nhận con nuôi. Cặp vợ chồng kia đã không thể có mặt để đặt cọc, họ cũng chẳng trả lời cuộc gọi của cơ quan nhận con nuôi. Đức Chúa Trời đã lại một lần hành động cho chúng tôi! Tôi vội vàng đến cơ quan nhận con nuôi và trao tấm séc cho họ. Bây giờ việc tiến hành các thủ tục bắt đầu! Chúng tôi có thể đưa bé trai về nhà!
Chúng tôi đưa bé về nhà cùng với túi quần áo nhỏ xíu, một bình bú sữa và ít sữa bột. Đó là tất cả những gì bé có. Chúng tôi nhận thấy rằng đó là tất cả những gì chúng tôi cũng có! Chúng tôi chưa chuẩn bị một thứ. Không có giường cũi và cũng chẳng có cái tã nào.
Đức Chúa Trời ban cho sự xác quyết.
Chúng tôi gọi cho gia đình và bạn thân của mình để báo cho họ về bé trai mới của chúng tôi. Vui mừng cho chúng tôi và sốc vì chúng tôi chẳng có gì, mọi người khăng khăng muốn giúp đỡ bình sữa, tã, quần áo sơ sinh, sách, sữa bột, mọi thứ chúng tôi cần. Người giữ giường cũi của Sarah, đã mang nó trở lại. Người khác tặng chậu tắm. Trong vòng hai ngày, chúng tôi thực sự sốc, chúng tôi đã có thể mở một cửa hàng!
Sau đó, điều gì đó đập vào tâm trí của tôi. Tòa án đòi hỏi trình diện bằng cớ về việc làm của người cha nhận nuôi. Tôi không phải là người làm trọn thời gian lúc đó. Tôi là người làm việc tự do, với tư cách người viết bài. Chính vợ tôi là người làm việc trọn thời gian. Để giảm thiểu việc chậm trễ và khả năng tòa cản trở việc nhận con nuôi bởi vì những chi tiết dường như nhỏ nhặt này, người cha nhận nuôi phải là người làm việc trọn thời gian. Tôi bị mắc kẹt. Tôi không biết phải làm gì. Vì thế tôi nói chuyện với người duy nhất có thể giải quyết việc này: Đức Chúa Trời. “Chúa ôi, con cần một công việc, ít nhất là trong một năm, miễn là tiến trình nhận con nuôi được tiếp tục. Con biết Ngài là đường đi, bởi vì đó là điều Ngài đã đến với chúng con qua lời cầu xin này từ ngày đầu tiên.”
Đức Chúa Trời mở ra một công việc.
Chính sáng hôm sau, bất ngờ, tôi nhận được một cuộc gọi từ Stephen, một người đồng nghiệp cũ. Tôi không nghe được tin từ anh ấy, kể từ khi anh ấy bắt đầu công ty quảng cáo riêng của mình, sau khi ở trong ngành được một thập kỷ.
“Chào, Jeremy,” anh ấy nói, “anh định làm gì một năm trong năm tới?”
“Tôi hy vọng, làm việc cho anh!” tôi đùa, tim đập nhanh hơn.
“Mặc dù tôi không thể trả cho anh mức anh nhận được tại Dentsu,” anh ấy nói thêm. “Chi 3 ngàn.”
“Ba ngàn là tốt rồi,” tôi đáp.
Ha-lê-lu-gia! Tôi đã được thuê 12 tháng! Cũng hóa ra là công ty của Stephen và văn phòng luật sư chỉ cách nhau 5 phút đi bộ. Bất cứ khi nào tôi cần ký những giấy tờ nhận con nuôi, tôi chỉ cần dành 15 phút để hoàn tất việc đó và quay trở lại làm việc!
Đức Chúa Trời ban ơn cho sếp.
Tôi bắt đầu tại công ty của Stephen kiếm được $3,000 một tháng. Ba tháng sau, anh ấy tăng lương cho tôi, tăng lương của tôi lên $4,000. Vào lúc tôi rời khỏi công ty, lương của tôi tăng tới $4,800. Tôi chưa bao giờ xin tăng lương. Mọi thứ được ban cho bởi ân điển của Đức Chúa Trời mà tôi không xứng đáng! Đôi khi, tôi vẫn làm việc tự do tại công ty của Stephen.
Đức Chúa Trời bày tỏ ý nghĩa tên của đứa bé này.
Tên đệm của tôi là Richard. Một trong những “biệt danh ngoài phố” mà tôi dùng là Ric. Tên đệm của bố tôi là Richard. Ông ấy được biết đến cách trìu mến là Dicky. Ghép cả hai Ric + Dicky và bạn sẽ có Ricky. Ricky là tên ban đâu của bé trai của chúng tôi. Đó là tên khai sinh và hộ chiếu của bé. Tôi tin là Đức Chúa Trời đã lựa chọn đứa bé trai này cho tôi, và sử dụng cái tên Ricky làm phương tiện dẫn dắt tôi đến kết luận này.
Ricky không còn là một bé trai nữa. Chàu bây giờ là Isaac, con trai của tôi, đứa con của lời hứa, người đã đến chỉ bởi Chúa đã hành động cho chúng tôi. Cám ơn Ngài, Đức Chúa Giê-xu ôi, vì sự nhân từ yêu thương và sự thương xót dịu dàng của Ngài. Ngài đã làm tất cả những điều đó!
[Nguồn: Sưu tầm]
P.S.: *Đức Chúa Trời đã dùng những phép lạ nào để ban ơn cho gia đình Richard trong lời chứng ở trên?
*Liên tưởng với những kinh nghiệm về phép lạ qua lời chứng ở trên, Đức Chúa Trời đã hoặc có thể ban ơn cho người thân của bạn, những người bạn của bạn và chính bạn như thế nào?