ĐƯỢC CỨU KHỎI SỰ KIÊU NGẠO VỀ TÔN GIÁO


Michael thân mến,


Tôi buộc phải viết thư này cho bạn, sau khi đọc lời chứng như vậy của bạn. Khi tôi đọc những lời lẽ của bạn, đời sống cũ của tôi bị phê phán. Tôi nghĩ rằng tôi chính là người bị rắc rối bởi sự kiêu ngạo và phải chịu sự phân rẽ bởi hành vi gớm ghiếc.


Nếu bạn có thời gian, tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện của tôi. Tôi lớn lên trong một gia đình Công giáo và được báp-têm khi còn là một em bé. Tôi được hai cha mẹ yêu thương và ân cần nuôi dưỡng. Đức Chúa Trời không phải là phần lớn của đời sống của chúng tôi. Tôi từng nghĩ bạn phải tốt và bạn sẽ được lên thiên đàng. Tôi khá có tiếng ở trường trung học cơ sở, nhưng khi tôi lên trường trung học, tôi chẳng là ai.


Việc chuyển từ là một người là ai đó thành một người không là ai, là quá sức của tôi, vì thế, tôi che giấu chính mình bằng sự hãnh diện. Tôi trở thành một kẻ miệng nói sáng suốt, cái gì cũng biết. Tôi rất hay chỉ trích người khác và cố khiến cho chính mình trở nên tuyệt vời hơn.


Tôi bắt đầu đi đến Hội Thánh rất bảo thủ này, nơi hoàn toàn đi ngược lại với Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Đức tin của tôi dựa trên việc bạn biết Kinh Thánh được bao nhiêu và dựa rất ít vào cách ứng xử. Vì thế tôi sốt sắng về tri thức đến mức tôi chỉ nghiên cứu những vấn đề gây tranh cãi, bởi vì tôi thích chiến thắng trong việc hiểu biết nhiều hơn.Tôi có thể chứng minh sự mất đi của các ngôn ngữ và các lập luận thông thường khác như tôi nghĩ. Điều đó chỉ khiến cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn. Tôi trở nên đầy dẫy sự kiêu ngạo và đầy tinh thần chỉ trích tới mức tôi là một người Pha-ri-si. Có thể nói, một con sói đội lốt cừu. Khi tôi bước sang tuổi 21, tôi mất đi người bạn gái 8 năm của mình. Chúng tôi đã gặp nhau ở trường trung học cơ sở và khi cô ấy ra đi, tôi hoàn toàn cô đơn.


Tôi ở bên bờ vực của sự hủy hoại. Tôi chuyển sang ma túy để làm dịu đi nỗi đau, nhưng chúng không thể khỏa lấp được. Ba năm tiếp theo là một sự vật lộn vì sự sống của tôi. Nhưng vào mùa hè năm 1999, tôi gặp con gái của vị truyền đạo và đời sống của tôi bắt đầu thay đổi. Bố của cô ấy là một vị truyền đạo đầy dẫy Đức Thánh Linh, còn tôi là một kẻ cứng đầu cái gì cũng biết. Tôi đến Hội Thánh của ông ấy ba tháng, nhưng từ chối tham gia buổi nhóm thờ phượng và phớt lờ sứ điệp. Một ngày Chúa nhật khi mọi thứ sẽ thay đổi. Đó là thời gian thờ phượng và mọi người đều vui mừng, ngoại trừ tôi.Vị truyền đạo trong lúc thờ phượng bằng âm nhạc đã đi lại phía tôi và nâng khuôn mặt tôi đang cúi xuống sàn của tôi lên và nói bằng một giọng mạnh mẽ, “Cậu ở đây để làm gì?”, “Cậu ở đây để làm gì?”, ông lặp lại. Tôi cảm thấy có cái gì đó tan vỡ bên trong và nước mắt lăn xuống mặt tôi. Tôi bị tan vỡ, nhưng cuối cùng, cùng một lúc tôi lại cũng đã có thắng lợi. Ngày hôm đó tôi đã cầu xin Đức Chúa Giê-xu làm Chúa và Chúa Cứu Thế của tôi, dầu vậy, cuộc chiến đã bắt đầu. Tâm trí xác thịt đã nổi giận chống lại Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời, bởi vì nó đã được huấn luyện tốt. Tôi bị bao phủ bởi xác thịt và Đức Thánh Linh không thể vận hành được. Tôi không có ý niệm nào về việc tâm trí của chính bạn có thể là kẻ thù lớn nhất của Đức Chúa Trời.


Sau hàng tháng tìm kiếm việc được Đức Thánh Linh đổ đầy, cuối cùng, sự thắng lợi đã đến. Tôi đi đến người bây giờ là bố vợ của tôi với mong muốn được đổ đầy bằng mọi giá. Ông ấy đã cầu nguyện cho tôi, nhưng tâm trí vẫn còn tranh chiến với những ý nghĩ vô tín. Sau đó, tôi nghe được Đức Thánh Linh phán, “Hãy nói đi, hãy nói bằng đức tin” và những lời tôi thốt ra, tôi không hiểu gì về chúng. Đó là lần đầu tiên tôi làm một việc mà tâm trí của tôi không kiểm soát được, bởi vì không có sự hiểu biết những lời đó. Chẳng bao lâu sau, tối hôm đó tâm trí đã trả đũa, và tôi muốn ăn năn, bởi vì tâm trí của tôi nói rằng tôi đã nghĩ ra điều đó.


Ngày hôm sau, tôi muốn gọi là một ngày tinh thần lên cao, nó lướt từ đầu đến chân tôi. Tôi không còn có thể phủ nhận rằng những món quà tặng đó là để cho ngày hôm nay. Tôi bắt đầu bước đi, sự kiêu ngạo lại trở lại, và Đức Thánh Linh phán với tôi rằng nếu tôi đã từng quên tôi từ đâu tới, thì tôi phải quay trở lại. Đó là điều đã xảy ra, con người cũ đã từng bị đóng đinh trên thập tự giá, cách nào đó lại trỗi dậy. Tôi lại đầy những sự chỉ trích và bắt đầu thấy tội lỗi hành động trong xác thịt tôi và lúc đó tôi không thể ăn năn được. Tôi kêu cầu xin Đức Chúa Trời thương xót tôi và Ngài đã đáp lời, “Hãy làm cho người khác điều con muốn Ta làm cho con.”


Bây giờ tôi 26 tuổi và vẫn còn cố gắng để thắng hơn xác thịt và có thể sẽ còn cố gắng chừng nào tôi vẫn còn sống. Có một con đường tới sự thắng lợi và đó là việc bước đi cùng với Đức Chúa Giê-xu. Không người nào biết được đường đi, mặc dù chính họ đang trên con đường đó. Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời, vì Đức Thánh Linh của Ngài đã dẫn dắt tôi tới nơi không ai có thể dẫn dắt, và đã ban cho tôi sức mạnh để vượt qua những yếu điểm của tôi. Vinh quang thuộc về Đức Chúa Trời và nguyện xin Ngài được dân Ngài tôn cao.

Brent Vincent

[Nguồn: Sưu tầm]


P.S.: *Người viết bức thư hay lời chứng ở trên, từ khi còn nhỏ đã nhận biết những việc làm bằng kinh nghiệm và sức lực của riêng mình, sau đó trải qua mất mát, tuyệt vọng, ma túy, khủng hoảng,…Nhưng đến một ngày, cơ hội mở ra, được sự tan vỡ trong lòng, được tiếp nhận Đức Chúa Giê-xu làm Chúa và Chúa Cứu Thế của mình…Sau đó vẫn còn những sự tranh chiến của xác thịt, và Đức Chúa Trời lại bày tỏ sự thương xót, giúp phó thác cho Đức Thánh Linh, và được đầy dẫy chính mình Ngài. Bắt đầu những ngày tháng dù còn khó khăn, thách thức, nhưng có thể trông cậy chính Đức Thánh Linh để có sự đắc thắng.


* Bạn, người thân và bạn bè của bạn đã được trải nghiệm ơn lớn lao này từ Đức Chúa Trời hay chưa?

Đăng ký email để nhận các thông tin mới nhất từ Hội thánh Tin lành Sở Thượng.