LỜI CHỨNG CỦA MORENIKE BOURN
Trong quá khứ tôi cảm thấy tôi không thể chia sẻ được lời chứng. Tôi cảm thấy chưa đạt đến điểm có thể làm điều đó, bởi vì tôi vẫn bị tổn thương, nhưng tôi nhận biết rằng điều đó không khiến tôi không đạt tiêu chuẩn và tôi tin rằng tôi có thể được giải phóng khỏi nhiều thứ, nếu đó là ý muốn của Đức Chúa Trời về một số điều nhất định, giống như cái dằm xóc trong thân thể của Phao-lô…(2 Cô-rinh-tô 11:16-33). Nhiều trong số đó là những sự tổn thương của người công chính: nhưng Chúa giải phóng người đó ra khỏi tất cả (Thi Thiên 34:19).
Tại điểm này của cuộc đời tôi, tôi nhận biết lời chứng nhiều hơn là về những gì Đức Chúa Trời đã làm trong đời sống của chúng ta và ít hơn những điều về những gì chúng ta trải qua. Đó là một sự tổn hại đối với Đức Chúa Trời, khi không chia sẻ về những gì Ngài đã làm cho bạn, sự nhân từ mà Ngài ban cho bạn và biết bao cơ hội Ngài ban cho bạn, khi bạn đã có thể dễ dàng chết mất trong tội lỗi của mình và thức dậy trong địa ngục. Tôi đã được tha thứ và tôi là một nhân chứng về sự can thiệp của Ngài trong cuộc đời của tôi để khiến tôi đạt tiêu chuẩn để làm chứng về Ngài cho bất cứ ai rằng Đức Chúa Giê-xu là Con Đức Chúa Trời. Tôi không có ý định làm mếch lòng bất cứ ai, nhưng nếu điều đó làm tổn thương để ngăn ai đó khỏi địa ngục, thì cứ để nó xảy ra. Ngài đang dõi theo từng người trong chúng ta và Ngài chăm lo cho, nhưng Ngài gớm ghiếc tội lỗi. Ngài kiên nhẫn bởi vì Ngài yêu thương chúng ta và không muốn một người nào bị hư mất. Đức Chúa Trời là Quan Án chân thật. Ngài giận dữ với kẻ ác hàng ngày (Thi Thiên 7:11).
Các lời chứng là thuộc về Ngài, không phải của chúng ta. Đó là các lời chứng về tình yêu thương và lòng thương xót của Ngài, và việc bày tỏ cho những người chưa tin rằng Ngài thực hữu và cho thấy rằng có niềm hy vọng và có nhiều hơn cho cuộc sống, khi điều này mang đến cho thế giới đổ vỡ này. Nó đang ném một cái phao cứu sinh vào nước sống đã bị ô uế, thứ kéo họ xuống sự tối tăm.
Tôi không có một tuổi thơ lý tưởng. Ngày nay ai cũng không có như vậy? Rất không bình thường và quá đông trong căn nhà của một gia đình lớn. Tôi cũng có thể thấy có nhiều căn bệnh tinh thần không được nói đến trong căn nhà đó. Có nhiều việc cho phép, như những hành vi không lành mạnh, và không ai dạy bọn trẻ con sống cách thực tiễn. Tôi có có một người bác gái, người cho phép con trai gặp rắc rối của bà sống như một người ẩn dật, lãng phí tiềm năng của cậu ta trong việc ngồi xem TV suốt ngày, và do ngược ngạo kiểm soát quá nhiều trong nhà. Tôi lớn lên quan sát người này sống cách đó, không kể đến việc anh ta gây tổn thương cho tôi nhiều cách. Từ khi còn nhỏ, tôi đã được phép xem phim của người lớn, một số trong đó cơ bản là phim khiêu dâm. Mẹ của anh ta vô cùng bất thường vì bảo vệ anh ta và ủng hộ cho những hành vi không lành mạnh. Nếu có ai cố đến gần bà nói về việc muốn giúp đỡ anh ấy, bà sẽ hung dữ bảo vệ cậu con trai đã trưởng thành của mình. Người con trai nhỏ hơn của bà quan sát và buồn bã, nếu phải nói, anh ấy gần như phải đi theo dấu chân những người anh của mình. Sau khi mẹ anh ấy cách nào đó nhận biết được việc bà đã gây ra một sai lầm khủng khiếp như thế nào, bà đã vào nhà dưỡng lão do nan đề bà đã gây ra, bà ấy đã qua đời ở đó. Bà ấy đã để lại 2 người con trai của mình cho mẹ tôi chăm sóc. Cuối cùng, mẹ tôi rời đi và chuyển đến ở với tôi, điều đó khiến tôi vui, bởi vì tôi luôn luôn muốn sống cùng với mẹ của mình cách bình thường và bình an. Tôi đã nhiều năm sống tự lập, nhưng tôi nhảy lên vì cơ hội được sống với mẹ của mình, cách thanh bình yên tĩnh. Tôi thực sự không hiểu tại sao bà vẫn không bình thường và không rời đi với tôi trước khi bất cứ ai có thể đụng chạm đến tôi. Có thể, đó là sự tận hiến và lòng trung thành của anh chị em. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được điều đó và bà thực sự có thể nói với tôi về chứng mất trí nhớ của mình. Rõ ràng, mẹ tôi cố gắng giúp đỡ những người không muốn giúp cho chính mình và đã hy sinh sự tự do, mọi thứ và thậm chí cả đứa con của mình nữa. Tôi đi đến những sự nhận biết này vào thập kỷ cuối. Tôi tin Đức Chúa Trời muốn đưa sự tối đến ánh sáng, ít nhất, trong mắt tôi, bởi vì tôi không nhận biết tất cả những điều này trong một thời gian dài. Việc đánh mất khả năng bình thường là tất cả những gì tôi biết, khi tôi đang lớn lên, vì thế, đáng buồn, đó là điều bình thường đối với tôi. Có những người khác sống trong căn nhà đó, những người không phải là một phần của nan đề đó, từ những gì tôi có thể nói. Tôi có một người chú ở đó vì tôi, giống như người cha và là người kiến tạo hòa bình, khi người chị của mẹ tôi trở nên huênh hoang.
Đức Chúa Trời cho phép tôi biết trong một giấc mơ cách đây vài năm, Ngài ở đó với tôi và tôi không cô đơn khi tôi cảm thấy đang lớn lên.
Tôi đang không cố đổ lỗi cho bất cứ ai vì những gì đã xảy ra đối với tôi. Tôi không có ý định ném đá.
Bố tôi không bao giờ có mặt vì tôi, và ông ấy cũng chẳng kéo tôi ra khỏi tình thế đó, khi ông ấy có thể làm một cách dễ dàng. Sự chối bỏ của ông khiến rất đau đớn và dẫn đến việc trầm cảm, cũng như tạo ra đường lối của việc tiếp nhận sự chú ý và những mối quan hệ không lành mạnh đối với những người khác. Cách đây không lâu tôi không nhận thấy rằng không một người nào trong gia đình ông ấy ở miền nam biết đến sự tồn tại của tôi. Ông giữ bí mật về tôi, rất nuối tiếc về sự tồn tại của tôi, và coi tôi như một sự sai lầm, nhưng bạn biết đó, Đức Chúa Trời không phạm sai lầm. Kinh Thánh nói, khi cha mẹ bỏ con cái của mình, Chúa tiếp nhận chúng và nhận đứa trẻ vỡ kế hoạch này. Rất bàng hoàng khi biết được rằng bố tôi đã giữ kín về tôi với tất cả những người họ hàng của ông ấy, những người ông ấy coi là quan trọng. Việc phát hiện ra họ không biết về tôi, đưa ra ánh sáng việc chối bỏ của ông ấy sâu sắc đến mức nào. Khi lớn lên, tất cả những gì tôi biết là phép ma thuật và sự mê tín, và rằng những người mẹ đơn thân là bình thường. Mẹ tôi và chị tôi, cả hai đều là những bà mẹ đơn thân, và đó là tất cả những gì tôi biết. Họ tìm kiếm câu trả lời cho nan đề của mình trong những cây nến thực vật đã cháy. Bác tôi sẽ lại lau sàn bằng nước Florida. Họ sẽ lại cùng nhau xem một số nhân vật rất đáng ngờ đối với các nghi lễ tâm linh. Những lời khuyên của ma quỷ, nến, bùa mê và dầu từ những cố vấn thuộc linh, chắc chắn thêm lên sự bất bình thường đã có trong ngôi nhà đó. Tôi nhớ mẹ tôi sẽ đổ dầu của những người này lên trán tôi mỗi ngày trước khi tôi đi học. Những người này được phép nói những sự dữ về tôi trong những lời khấn nguyện của họ.
Có những người họ hàng lại đến thăm, khi tôi đang lớn lên, những người đi nhà thờ và ca hát thường xuyên, nhưng họ là các Cơ Đốc nhân theo tính xác thịt, và không ai trong số họ có đức tin, điều cho thấy rằng họ chưa bao giờ ngay thẳng với Đức Chúa Trời. Ở đó không có tình yêu thương và bông trái. Bất cứ khi nào có một đám tang, họ tụ tập đông ở đó, sau khi người ta đã qua đời, nhưng họ ở đâu khi bà con cần được nói cho biết về tội lỗi của họ và địa ngục? Họ là những người tự cho mình là công bình và là “những người đi nhà thờ cách vô ích”. Không ai trong số họ nói với tôi hoặc gia đình về Đức Chúa Giê-xu. Họ đến, xem thường việc mất khả năng, mà chẳng bao giờ chìa tay ra để kéo bà con ra khỏi sự tối tăm. Đáng buồn là nhiều nhà thờ chỉ là một tòa nhà và một trung tâm cộng đồng. Tôi tin một thời gian dài đó là những gì ý nói đến việc làm một Cơ Đốc nhân. Bởi vì những hành động và việc không có những hành động liên quan, tôi nghĩ Cơ Đốc giáo cũng chỉ là một tôn giáo. Có bề ngoài là sự tin kính, nhưng phủ nhận quyền phép của sự tin kính: Hãy tránh xa những điều như vậy (2 Ti-mô-thê 3:5).
Tôi bị tổn thương nhiều về mặt tình cảm khi lớn lên, và cuối cùng có kết cục được đưa vào trung tâm nuôi dưỡng, khi tôi gặp được Tomekia Elmore, người đầu tiên đã chia sẻ Phúc m cho tôi. Bà đi cùng tôi đến lò đốt rác để ném đi những cuốn sách ma thuật của tôi. Tôi đã đến đó sau khi cầu xin Đức Chúa Trời đưa tôi ra khỏi căn nhà đó và ban cho tôi một cuộc sống bình thường. Đó là một lời cầu nguyện đơn giản, nhưng từ tấm lòng của tôi, trong nước mắt và sự đau đớn. Tôi không biết Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào vào lúc đó, nhưng tôi cầu xin điều gì đó, đại loại như, “Đức Chúa Trời của cõi thiên nhiên và những vì sao đẹp đẽ ôi, nếu Ngài có thật, xin hãy cho con được thấy, xin hãy cho con ra khỏi căn nhà này, và ban cho con một cuộc sống bình thường.” Tôi biết rằng phải có một Đức Chúa Trời, nhưng tôi không biết Ngài là ai. Lúc đó, tôi khoảng 14-15 tuổi. Tôi không được gia đình dạy dỗ và tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn. Tôi không vui về cách tôi rời khỏi gia đình và điều đó khiến khá tổn thương. Nó đi ngược lại với mong muốn của tôi. Đôi khi Đức Chúa Trời đáp lời cầu nguyện của chúng ta cách chúng ta không mong đợi, nhưng Ngài khiến cho chúng được thành. Đôi lúc lời cầu nguyện được đáp lời, xảy ra cách không thoải mái. Tôi không biết phải làm những việc đơn giản gì trước khi được nhận nuôi, như việc ngồi bên bàn ăn. Tôi không có sự sắp đặt trước đó. Việc chăm sóc cho những đứa con được nhận nuôi dưỡng, là sự can thiệp của Đức Chúa Trời. Tôi tin rằng nếu ai đó cầu xin Đức Chúa Trời minh chứng chính mình Ngài, giống như cách của tôi, một đứa trẻ, Ngài sẽ minh chứng chính mình Ngài cách đó và ban những sự đáp lời cần thiết cho bạn, để bạn có thể có được sự hiểu biết, ăn năn và có lời chứng của chính bạn. Đức Chúa Trời luôn luôn sẵn sàng và sẵn lòng ban cho bạn thông tin bạn cần thiết bằng cách thích hợp nhất đối với bạn.
Nếu Đức Chúa Trời không can thiệp, tôi không biết tôi ở đâu bây giờ. Có thể, tôi đã ở trong một bệnh viện tâm thần hoặc đã chết. Trải nghiệm tôi có được trong một gia đình không có khả năng bình thường chắc chắn là có tính tàn phế.
Việc xác nhận rằng việc vào trung tâm nuôi dưỡng là bàn tay của Đức Chúa Trời, đáp ứng cho một đứa trẻ được nhận nuôi, đứa trẻ được dâng lên cho Đức Chúa Trời. Ngài sử dụng một cô gái khác giống như tôi, để nói lời của Ngài cho tôi. Ngài đã đưa tôi đến một nơi Ngài có thể phán với tôi những gì tôi cần phải biết. Ngài dẫn dắt tôi, đưa tôi đến nơi tôi sẽ được nói cho biết nan đề đó là gì, cũng như giải pháp thông qua người khác, người có thể liên hệ với tôi. Đó là cách Ngài hành động, rất đơn giản. Luôn luôn như vậy, chỉ là những trải nghiệm và những người khác nhau. Khi cô gái này nói, lời nói đó có thẩm quyền, chứ không phải lời nói của chính cô gái ấy, sự khôn ngoan vượt quá tuổi tác của cô gái, và có sự hiện diện trên cô gái đó, không thể phủ nhận được. Đó là sự hiện diện của sự bình an và tình yêu thương. Đó không phải là cảm giác trấn áp u tối của ma quỷ cùng với phép ma thuật. Sự hiện diện của Đức Chúa Trời dịu dàng. Cô gái rao giảng Phúc m cho từng cô gái sống trong tội lỗi, và cố hết sức với cây gậy của mình. Ngay cả sau khi họ nói hạ giọng xuống với cô gái đó, cô ấy vẫn chia sẻ Phúc m qua việc nói và phát các chứng đạo đơn bằng tranh nổi.
Tôi bước đi với Đức Chúa Trời kể từ khi được nhận nuôi dưỡng. Tôi không phải luôn luôn ở trong ý muốn của Đức Chúa Trời kể từ đó, nhưng tôi học được một điều gì đó mỗi lần tôi gây rối và sống trong tội lỗi. Việc trượt về phía sau là một việc kinh khủng, nhưng không phải không phổ biến đối với đời sống của Cơ Đốc nhân. Đó là một con đường đầy đá, nhưng tôi đã trưởng thành mỗi lần. Không điều gì vô ích, bởi vì những kinh nghiệm học tập đó dẫn tôi đến một sự hiểu biết và trông cậy tốt hơn nơi Chúa ngày hôm nay. Cô gái mà Đức Chúa Trời đã sử dụng để nói với tôi, sống một đời sống thanh sạch, khi những người tuổi của cô sống cách phóng túng. Đức Chúa Trời đã nghe và đáp lời cầu nguyện. Tôi biết bởi vì Ngài đã đáp những lời cầu nguyện của tôi bằng việc đưa tôi ra khỏi gia đình tôi, như một cô thiếu niên lạc lối, bối rối, người đã trở nên lêu lổng để chống lại mẹ của mình, cô ấy bất hạnh biết bao với tình cảnh của mình.
Đây là lời chứng của tôi về Đức Chúa Trời, Ngài vẫn đang hành động cho tôi, và tôi không biết Ngài sẽ đưa tôi tới đâu tiếp theo hoặc điều gì đang được dành sẵn, nhưng tôi yên nghỉ trong sự bình an của Ngài, bởi vì mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời. Ngài đã phán điều đó, và Ngài không nói dối. Tôi vẫn vật lộn với chứng trầm cảm và lo lắng, nhưng tôi tin vào sự chữa lành và sự giải phóng hoàn toàn dành cho mình. Tôi tin mọi sự nguyền rủa của các thế hệ bị phá hủy trong danh của Đức Chúa Giê-xu Christ.
[Nguồn: Sưu tầm]
P.S.: * Người chia sẻ lời chứng trên, trước khi được Đức Chúa Trời giải cứu và giải phóng, cả thân thể và tinh thần đều bị những thương tổn trầm trọng, như sống trong một gia đình có những cách ứng xử không lành mạnh, chứng bệnh trầm uất,..Đức Chúa Trời không chỉ cứu, mà còn phục hồi người chị em này và khiến trở nên nhân chứng sống về lòng thương xót đầy quyền năng của Ngài.
* Bạn, người thân và các bạn hữu của bạn đã được hưởng ơn thiên thượng này hay chưa?