PHẦN THƯỞNG ĐỨC CHÚA TRỜI DÀNH CHO TÔI


Jilly là một người phụ nữ người Thái 67 tuổi, sống ở Bangkok. Bà là một người con gái của vị giám mục quá cố người Trung Quốc & Lahu1, tên là Joseph Chang (hoặc là Yawhta Chang bằng tiếng Lahu), người đã phụng sự Đức Chúa Trời với tư cách là một mục sư và giáo sư Kinh Thánh ở Chiang Tung2, bang Shan Đông, Myanmar. Cha của bà là một trong những người được yêu mến và kính trọng nhất trong số các đầy tớ của Đức Chúa Trời ở Chiang Tung. Mẹ của bà là Akha, một hậu duệ của người bộ tộc miền núi, cũng sinh ra ở Chiang Tung.

Ông Joseph là con trai của một mục sư trung tín người Lahu, trong một Hội Thánh ở một ngôi làng nhỏ, được các giáo sĩ người Mỹ thành lập và ở tại vùng núi của lục địa Trung quốc. Ông gặp Akha, vợ của mình, (mẹ của Jilly) khi bà và các thành viên của gia đình cùng bạn bè di cư đến ngôi làng nhỏ đó trong thời gian Chiến tranh Thế giới thứ II. Cuối cùng, họ cưới nhau và có ba người con: anh của Jilly, Jilly và em gái của bà.

Tuy nhiên khi Jilly mới chỉ 4 tuổi, (năm 1950) Đảng Cộng sản Trung Quốc do Mao Trạch Đông lãnh đạo đã kiểm soát Trung Quốc, vì thế, tất cả gia đình bà và bạn bè phải di cư đến Chiang Tung. Tất cả họ phải bỏ nhà cửa, trang trại và các điền sản khác của mình lại phía sau, rồi chạy trốn vì mạng sống của mình. Cám ơn Đức Chúa Trời vì tất cả các thành viên đã sống sót được sau những sự tàn sát tàn nhẫn và có thể bắt đầu đời sống mới của họ ở Chiang Tung.

Sau khi di dời đến Chiang Tung, một số người nhà Jilly, bạn bè và những người hàng xóm, đã quyết định đi đến những vùng khác của Myanmar. Ông bà của bà ấy đi lên miền bắc, trong khi bố mẹ bà ấy quyết định ở lại một ngôi làng ở Chiang Tung. Do ông nội của bà ấy là một mục sư và tộc trưởng bộ tộc Lahu, Joseph đã lựa chọn đi theo dấu chân của cha mình qua việc lập một Hội Thánh của người Lahu ở đây và bắt đầu xây dựng một tòa nhà thờ với sự hỗ trợ tài chính từ nhiều Cơ Đốc nhân của các nhóm sắc tộc khác nhau.

Trong khi phụng sự Đức Chúa Trời ở đây cách trung tín, mạnh mẽ và cần mẫn, Joseph cũng thành công trong việc chăm sóc gia đình với 7 đứa con của mình. Ông là một trong những tấm gương tốt nhất của những người cha tin kính, liên tục cung ứng những việc tốt cho gia đình lớn của mình. Mẹ của Jilly là một người phụ nữ khéo tay và cũng là một người vợ tốt. Như Jilly có thể nhớ được, không có việc gì mẹ của bà ấy không thể làm được với tư cách là một người nội trợ và người mẹ. Hơn nữa, gia đình của bà ấy đã trồng rau và trái cây, cũng như nuôi nhiều loại các con vật, để dùng vừa làm thức ăn vừa cho công việc. Nhưng Jilly và chị em bà ấy phải làm việc vất vả để có thể đi học bằng việc làm thuê, bởi vì gia đình của họ đã để lại phía sau tất cả của cải của mình ở Trung Quốc và phải bắt đầu đời sống mới của mình từ số không ở vùng đất mới này.

Cho dù là một cô bé con, Jilly vẫn nhớ bầu không khí của gia đình rất yêu thương và hòa thuận nơi bà ấy thuộc về. dẫu rằng mẹ của bà ấy là người nóng tính, nhưng cha của bà ấy lại có một tấm lòng điềm tĩnh. Bà ấy không bao giờ nhìn thấy và nghe thấy cha mẹ của mình cãi lộn hoặc lên giọng với nhau. Và cha bà ấy rất thông minh và tinh tế trong việc nuôi dạy các con của mình. Mỗi lần chị em của bà ấy (bao gồm cả bà) cãi nhau, cha bà ấy sẽ lại ra lệnh cho tất cả bọn chúng đứng thành hàng (từ lớn nhất đến nhỏ nhất) và sự trừng phạt như nhau sẽ dành cho chúng. Kết quả là bất chấp vài sự bất đồng hoặc bất mãn giữa 7 chị em, những điều này sẽ không bao giờ phát triển thành những cuộc cãi lộn!

Không chỉ là một phần của gia đình đầy tình yêu thương, Jilly cũng đã kinh nghiệm và dần dần hấp thu tất cả sự yêu mến và sự trung tín của cha bà ấy trao phó cho Đức Chúa Trời. Jilly nhớ lại, mỗi tối, cả gia đình lại hát và cầu nguyện cùng nhau, và cha bà ấy lại sẽ dạy và chia sẻ Kinh Thánh cho gia đình lớn của mình. Đáng ngạc nhiên là, mặc dù cha bà ấy luôn luôn đi vắng đâu đó để phục vụ Đức Chúa Trời, ông vẫn dành thời gian hiếm hoi và quý báy của mình để chăm sóc tốt cho gia đình. Vì thế, Jilly không bao giờ, dù chỉ một lần, bà ấy và chị em của bà thiếu tình yêu thương và sự chăm sóc từ người cha của mình.

Những đặc tính lớn nhất của cha bà ấy đã ảnh hưởng to lớn đến Jilly trong mọi lĩnh đời sống của bà ấy. Bà ấy cũng được thừa hưởng nhiều nhất những tính cách của người cha tin kính của mình. Và bởi vì những tính cách này, sau này bà ấy có thể sống sót được và cuối cùng, đã thắng trong suốt những năm dài của những khó khăn vô cùng, khi sống và nuôi dưỡng gia đình của mình ở Bangkok, Thailand.

Jilly đã có cơ hội học ở Trường Đại học Nghệ Thuật ở Rangoon trong một hoặc hai năm. Không may, việc học của bà ấy trong ngôi trường danh tiếng đó mãi mãi phải dừng lại do một số chính sách của nhà nước. Vẻ đẹp quyến rũ cũng như tính cách nhẹ nhàng, điềm tĩnh và cẩn trọng của bà ấy đã hấp dẫn sinh viên mới tốt nghiệp của Bộ môn Khoa học Tự nhiên của Đại học Rangoon. Một chàng trai người Thái - Yai, tên là Sun, liên tục làm khách của gia đình bà ấy, bất chấp sự phản đối của gia đình tin theo đạo Phật cách mạnh mẽ. Tuy nhiên, cả Jilly và Sun đã phải lòng nhau cách sâu sắc đến mức học đã đưa ra quyết định nguy hiểm và nguy hiểm chết người của mình, chạy trốn đến một làng ở biên giới Thailand và Myanmar ở Chaingrai để cưới nhau (cám ơn Đức Chúa Trời, nhờ một mục sư Cơ Đốc!). Bởi vì theo nghi thức hôn lễ Cơ Đốc, hôn lễ của họ sẽ bị dừng lại ngay lập tức, ngay cả khi nếu có một người lên tiếng phản đối đám cưới của họ trong nghi thức hôn lễ. Sun rất chắc chắn rằng người mẹ tin đạo Phật mãnh mẽ và cương quyết của ông ấy chắc chắn sẽ lên tiếng phản đối cuộc hôn nhân của ông ấy với một Cơ Đốc nhân, vì thế, việc trốn đi là cách duy nhất thoát ra khỏi rắc rối này.

Việc trốn chạy này đã khiến cha mẹ của bà ấy vô cùng xấu hổ và tan nát cõi lòng. Ngay cả cha bà ấy đã đổ nước mắt đau buồn, vì Jilly là con gái lớn nhất của ông ấy và ông ấy yêu thương cô con gái này rất nhiều. Dầu vậy, không có gì Joseph có thể làm, ngoại trừ cầu nguyện rất nhiều cho sự an toàn của con gái mình, cũng như cuộc sống hạnh phúc và trọn vẹn của con với người chồng được gọi là Cơ Đốc nhân của cô ấy. Bởi vì trước khi chạy trốn, Sun đã đồng ý tiếp nhận Đức Chúa Giê-xu Christ làm Chúa Cứu Thế của ông ấy và sau đó, được báp-têm để có thể cưới cô con gái sinh đẹp của mục sư Joseph. Tuy vậy, tất cả cuộc đời họ sống chung với nhau, Sun đã hành động chống lại niềm tin Cơ Đốc của vợ mình cho đến tận ngày ông ta qua đời.

Cặp vợ chồng trẻ hoạch định di cư đến Thailand và sau đó, họ nghĩ, nếu trong tương lai họ có cơ hội, họ sẽ di cư đến Úc hoặc Mỹ. Dầu vậy, con đường của họ đã không được rải hoa hồng. Mặc dù họ được cấp căn cước công dân của Thailand và đổi sang tên Thái tại Mae Sai, một khu ở biên giới giữa Thailand và Myanmar, tại tỉnh Tak, và dẫu rằng họ có nhiểu bạn và người quen ở Bangkok, họ đã phải vật lộn vì là một cặp vợ chồng người nước ngoài mà lại không biết tiếng Thái. Nhưng cám ơn Đức Chúa Trời vì những người nói tiếng Thái-Yai có thể hiểu được người nói tiếng Thái, cũng như những người sống ở Myanmar, có được kiến thức tốt về tiếng Anh, vì Myanmar đã từng là thuộc địa của Vương quốc Anh, bởi vậy, công việc đầu tiên của họ ở khu đường Sathorn Tai, Bangkok, là dạy tiếng Anh. Vì thế, cho dù họ phải bắt đầu cuộc sống của mình trong một căn phòng thuê nhỏ và vất vả sống còn với nguồn thu nhập ít ỏi của mình, họ hạnh phúc bởi vì tình yêu sâu sắc của họ đã duy trì được cuộc sống khó khăn của mình và chồng bà ấy vẫn chưa lộ bộ mặt thật của mình trong những giai đoạn trăng mật này của họ. Không chỉ tình yêu của Jilly dành cho chồng bà ấy, mà cả sự yêu mến không ngừng và sự trung tín đối với Đức Chúa Trời mà bà đã được thừa hưởng từ cha của mình, đã có thể làm dịu bớt những nỗi quá khó khăn trong suốt cuộc đời khốn khổ của bà khi sống với Sun. Hơn nữa, Jilly đã không bao giờ từ bỏ niềm tin và sự tin cậy mạnh mẽ của bà, cũng nhưng sự yêu mến Đức Chúa Trời của bà, cho dù cuộc sống trở nên tàn nhẫn như thế nào đi chăng nữa.

Khi thời gian trôi qua, chồng bà có được nhiều công việc tốt (kèm theo lương và những đặc quyền tốt). Bằng cử nhân Khoa học của ông ấy từ một trường đại học danh tiếng cùng với sự sáng dạ và thông minh của ông ấy, ông ấy cùng với người vợ tốt của mình đã đưa gia đình của mình lên bậc cao hơn của xã hội người Thái. Cuối cùng, họ đã có một ngôi nhà lớn và Jilly vừa làm một người nội trợ vừa làm một người mẹ đi làm. Chồng bà vẫn còn là một người chồng tốt, cho dù ông ấy có thế giới của riêng mình và cuộc sống xã hội ở ngoài gia đình của mình, đã để cho Jilly một mình chăm sóc cả căn nhà lẫn ba đứa con. Đứa con cả của họ là một cậu bé, và đứa thứ hai và thứ ba là con gái. Mỗi Chúa nhật, Sun đã lái xe đưa cả gia đình đến Hội Thánh và đôi khi cùng với gia đình ngồi nghe giảng. Tuy nhiên, hầu hết thời gian ông ấy ngồi trong xe của mình. Mặc dù họ kết hôn đã được 10 năm và có 3 đứa con, Sun dường như vẫn hoàn toàn không sẵn lòng để hiểu Cơ Đốc giáo. Ông ấy liên tục than phiền rằng vợ và các con của ông ấy đi Hội Thánh quá nhiều. Ông ấy luôn luôn hỏi vợ một câu hỏi: “Tại sao em và các con không đi Hội Thánh mỗi tháng một lần thôi?”

Sun rất dễ nổi nóng và bực bội, trong khi Jilly lại là một người phụ nữ dịu dàng và nhẹ nhàng. Ông ấy luôn luôn là người lên giọng, trong khi vợ ông ấy lại điềm tĩnh. Ông ấy hiếm khi bày tỏ tình thương và sự âu yếm của người cha với các con của mình. Hơn nữa, ông ấy là một người chồng và người cha đòi hỏi, và luôn luôn nghĩ rằng thế giới này xoay quanh ông ấy (hoặc chính ông ấy là trung tâm của vũ trụ). Ông ấy luôn luôn khoe khoang về khả năng và thành công rất lớn của mình, và thúc các con của mình, đặc biệt, đứa con trai cả của ông ấy làm việc ngày càng càng chăm chỉ hơn để đạt được sự thành công như ông ấy công bố rằng mình đã đạt được. Điều này khiến đứa con trai duy nhất của ông ấy cảm thấy bị áp lực và bất hạnh mọi lúc, bởi vì dường như cậu ấy không bao giờ có thể thỏa mãn được người cha của mình, cho dù cậu ấy cố gắng bao nhiêu đi nữa.

Dẫu rằng Sun là một người chồng gia trưởng, Jilly vẫn là một người vợ bình tĩnh và kiên nhẫn. Bởi vì những tính cách đối lập này, cuộc sống của gia đình họ dường như vẫn diễn ra trôi chảy và tốt đẹp trong mắt của người ngoài. Sun thành công trong công việc đến mức ông ấy thỏa mãn chính mình với bạn bè, rượu, chính trị và phụ nữ. Vì thế, vài lần vợ ông ấy đã bị lây nhiễm những bệnh da liễu. Và Sun là người cung cấp thuốc cho bà, vì bà không dám đi gặp bác sĩ. Bất chấp điều này, Jilly vẫn là một người vợ hiểu biết, bởi vì Sun không bao giờ đặc biệt thừa nhận và ưu đãi một người phụ nữ nào. Trong những lần đó, Jilly vẫn đọc Kinh Thánh, cầu nguyện và đi nhà thờ. Đức Chúa Trời là nguồn sự sống và hỗ trợ duy nhất mà bà ấy có và dường như bà ấy không có ai ngoài Ngài (dù có một người chồng và ba đứa con!). Bà ấy hầu như không bỏ việc đi nhà thờ. Nhưng mọi việc bắt đầu trở nên tồi tệ hơn kể từ khi bà sinh đứa con thứ ba, đứa con út.

Sun mất việc quản lý ở một công ty lớn kinh doanh sơn, khi đứa con gái út của ông ấy mới có vài ngày tuổi. Mặc dù đời sống công việc và kinh doanh của ông ấy không bị chấm dứt, bởi vì ông ấy có nhiều bạn và người quen, lần này ông ấy cách mê tín và mạnh mẽ tin rằng bởi vì đứa con gái này của ông ấy, người đã sinh ra vào năm con hổ, cuộc sống của ông ấy dường như tụt dốc. Ông ấy tin rằng ông ấy, người sinh vào năm con rắn, có kẻ thù lớn nhất ở trong những người sinh vào năm con hổ. Kết quả là kể từ đó ông ấy phớt lờ đứa con gái này và không bao giờ bày tỏ tình yêu thương của mình cho nó hoặc thực hiện những trách nhiệm của người cha đối với nó. Sau này trong cuộc đời, đứa con gái này là đứa con có nhiều nan đề nhất, gây ra nỗi đau buồn rất lớn cho mẹ của nó. Và kể từ khi đứa con gái này ra đời, ông ấy đã thay đổi nhiều cách. Đầu tiên, ông ấy bày tỏ sự bực bội đối với niềm tin Cơ Đốc của vợ mình, nhưng sau khi đứa con gái này sinh ra, ông ấy công khai bày tỏ sự căm ghét đối với Cơ Đốc giáo qua việc theo nghi thức tôn giáo của đạo Phật và những niềm tin mê tín bằng việc thiền và thu thập những hình tượng và bùa chú, cũng như mọi loại phép ma thuật. Một số đêm, Jilly thậm chí có thể cảm thấy những ác linh không thấy được hú xung quanh họ khi họ đang ngủ trên giường!

Jilly đã trải qua những khó khăn về mặt: tinh thần, thể chất, và thuộc linh, trong hơn 20 năm, khi sống với Sun. Tuy thế, trong những thời gian khó khăn này, bà cũng không một lần nghĩ đến việc tự sát để giải thoát khỏi những sự khốn khổ của mình. Những sự khốn khổ lớn nhất của bà ấy bắt đầu, như đã đề cập ở trên, kể từ khi đứa con gái thứ ba của bà ra đời. Sun đã trở thành một người ích kỷ trong suốt cuộc đời của mình. Tất cả những sự ích kỷ của ông ấy không chỉ ảnh hưởng đến vợ ông ấy, mà còn ảnh hưởng tới đứa con trai lớn và đặc biệt , tới đứa con gái út của mình. Dầu vậy, bản tính rất kiên nhẫn của Jilly mà bà được thừa hưởng từ người cha tin kính của mình, đã duy trì đời sống hôn nhân của họ cho đến những ngày ông ấy hoàn toàn thay đổi. Sự thay đổi hoàn toàn của ông ấy đã dẫn đến việc tất cả sự căm ghét và thù hận của ông ấy thể hiện một cách rõ ràng đối với vợ và các con của mình. Và trong thời gian đó, ông ấy đã lấy một người vợ nữa. Ông ấy bằng lời nói làm tổn thương những người yêu thương của mình, khi lăng mạ và hạ nhục người vợ và những đứa con, điều mang đến sự thất vọng và buồn bã đến mức nhiều lần chúng đã cố tự sát. Kết quả là chỉ đứa con giữa là được thành công cả về mặt học tập lẫn công việc, bởi vì nó bị ảnh hưởng ít nhất bởi những hành vi thái quá của cha mình.

Khi còn sống với chồng, Jilly đôi khi cũng đã phải làm người kiếm sống, bởi vì Sun là người đàn ông rất hay giao du. Ông ấy không bao giờ tiết kiệm tiền, do đời sống giao thiệp của ông ấy gần như tiêu tốn hết khoản thu nhập cho đến một ngày ông ấy đã bị nợ nần gần 30 triệu bạt! Cuộc sống với Sun đã tích tụ nhiểu sự căng thẳng cho đến một ngày sức khỏe của Jilly trở nên xấu đi rất nhiều. Bà bị chứng dị ứng. Những triệu chứng này suýt giết chết Jilly. Bà đã không hoàn toàn được chữa lành, bất chấp việc đã gặp các bác sĩ và chuyên gia giỏi nhất ở Bangkok. Trong thời gian bị bệnh thập tử nhất sinh, bà đã phải nghỉ việc để chăm sóc ba đứa con của mình. Ngoài ra, chồng bà còn định kỳ đến ở với người vợ mới, đôi khi khoảng 6 tháng không tin tức, điện thoại, và tiền bạc. Jilly cảm thấy rất cô đơn và đau buồn, và Đức Chúa Trời là nguồn sống duy nhất của bà. Tất cả những gì bà có thể làm là cầu nguyện và đọc Kinh Thánh. Bà đã cầu nguyện da diết xin Đức Chúa Trời chữa lành và cung ứng cho bà cùng các con. Những sự khốn khổ của bà lớn đến mức hai cây xoài gần nhà của bà đã chết, mặc dù bà là người mát tay! Bà luôn luôn tin rằng Đức Chúa Trời đã chuyển nỗi đau buồn rất lớn của bà vào những cây này. Tuy vậy, bà đã chịu đựng những nỗi khốn khổ rất lớn này một mình một thời gian dài cho đến một ngày.

Bà nhớ rõ rằng vào một đêm lẻ loi ở trên giường, khi bà đang ngủ say, bà nhìn thấy những vệt sáng lớn vào phòng của bà qua cửa sổ để mở, khiến cho căn phòng của bà rất chói sáng. Và sau đó bà nghe thấy những giọng hát rất hay ca ba bài: Thánh thay! Thánh thay! Thánh thay! Vầng Đá muôn đời; và Gần bên Chúa.

Sau đó bà ấy nghe thấy giọng cha bà ấy đọc một số câu Kinh Thánh dành cho bà (nhưng bà ấy không nhớ những câu nào). Khi bà thức dậy, lúc đó gần ba giờ sáng. Kể từ đó, căn bệnh của bà cách nhanh chóng và diệu kỳ được chữa lành. Bà tin cách mạnh mẽ rằng sự việc từ trời này là kết quả của những lời cầu nguyện liên tục và sốt sắng của cha bà ấy dành cho bà kể từ ngày bà đã bỏ trốn cùng chồng của mình. Phép lạ quyền năng cũng xác nhận rằng Đức Chúa Trời luôn luôn ở cùng bà ấy qua những lúc thuận lợi và khó khăn, rằng Đức Chúa Trời không bao giờ rời bỏ bà ấy, cho dù bà ấy đã làm sai đối với Ngài và đối với cha mẹ bà ấy qua việc cưới chồng mà không được họ chúc phúc.

Và lời chứng khác về ân điển của Đức Chúa Trời là việc kể từ khi chồng bà ấy lấy người vợ khác, ông ấy luôn luôn lăng mạ bà cho đến tận khi bà ấy cảm thấy hoàn toàn bị hạ nhục và vô dụng. Vì thế, Jilly bắt đầu cầu nguyện xin Đức Chúa Trời phục hồi phẩm giá của bà ấy cho đến một ngày bà được mời làm một công việc có đặc quyền nhất trong cuộc đời của bà. Jilly được giao cho làm thư ký cho giám mục Hội Thánh Đấng Christ (Hội Thánh Anh Quốc giáo), một trong những Hội Thánh có tiếng nhất ở Bangkok, bởi vì nhiều thành viên của Hội Thánh đó là chủ tịch và quản lý các công ty lớn của nước ngoài ở Bangkok, cũng như các nhà ngoại giao và đại sứ từ nhiểu nước khác nhau. Trong khi làm việc tại Hội Thánh này, chồng bà ấy đã thất bại trong việc đầu tư kinh doanh của mình, dẫn đến việc nợ nần rất lớn của ông ấy. Vậy nên, trong những lúc như vậy, Sun phải dựa vào thu nhập của vợ (người mà ông ấy lăng mạ và coi thường như vậy) và những đứa con đã trưởng thành của ông ấy. Tuy nhiên, Sun không bao giờ nuối tiếc hoặc ăn năn về những việc không may và thất bại trong kinh doanh của mình. Tấm lòng của ông ấy vẫn cứng cỏi, vẫn theo đạo Phật và những niềm tin mê tín của mình, nói ra những lời lăng mạ đối với Cơ Đốc giáo của vợ mình.

Việc này tiếp diễn cho đến một ngày Sun cố lấy lại vận may và phẩm giá của mình qua việc đưa ra quyết định làm ăn với những người bạn Thái-Yai của ông ấy ở Myanmar. Vì thế, ông ấy để lại gia đình tại Bangkok một thời gian dài, hiếm khi báo tin hoặc gọi điện thoại cho vợ và các con. Cho đến một ngày Jilly được báo tin ông ấy đã chết ở một nơi vắng vẻ. Và trước khi ông ấy rời bỏ gia đình (sau khi ông ấy đã nợ rất nhiều), ông ấy đã đề nghị Jilly ly dị với lý do để những khoản nợ rất lớn của ông ấy sẽ không bao giờ ảnh hưởng tới vợ con, nếu ông ấy chết.

Jilly sống cuộc sống bình an, đầy trọn và vui vẻ kể từ khi chồng của bà đi Myanmar sống và làm việc lần cuối. Bà tin rằng đây là phần thưởng lớn nhất từ Đức Chúa Trời dành cho sự kiên trì chịu đựng và trung tín không nghi ngờ của bà. Các con của bà cũng được phục hồi, sống đời sống có đức tin, thành công và hạnh phúc. Con trai cả của bà đã kết hôn và cùng với vợ điều hành kinh doanh. Con gái lớn của bà là người thành công và hạnh phúc nhất, sau khi tốt nghiệp một trong các trường lâu đời và danh tiếng nhất của Thailand, và sau đó làm việc trong một công ty kinh doanh thời trang lớn. Con gái út của Jilly cũng đã được phục hồi, cả về thể lực lẫn tinh thần, và sống cuộc sống mãn nguyện thực hiện các ước mơ của mình. Và phước lớn nhất từ Đức Chúa Trời là việc Jilly có thể mua được căn nhà của mình bằng tiền tiết kiệm từ phần thu nhập khiêm tốn của bà, khi làm việc hơn mười năm tại Hội Thánh Đấng Christ.

Jilly muốn khích lệ tất cả các bạn đọc câu chuyện về cuộc đời của bà ấy, rằng cho dù cuộc sống của bạn có khốn khổ ra sao, hãy bám lấy Đức Chúa Trời và tình yêu thương của Ngài. Bà ấy hoàn toàn tiếp nhận và hiểu rằng những sự khốn khó rất lớn và kéo dài của bà ấy là hậu quả của việc bà ấy bướng bỉnh và bất tuân cả cha mẹ lẫn Đức Chúa Trời của mình. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời là thành tín và sự nhân từ của Ngài hằng có mãi mãi. Và nếu bất cứ ai trong số bạn đọc của bà cảm thấy rằng cuộc sống của họ đang đau buồn và tuyệt vọng, rằng thậm chí họ còn nghĩ đến việc kết liễu nó, hãy dừng lại giây lát và nhìn lên Đức Chúa Giê-xu trên thập tự giá. Bởi vì tất cả những nỗi khốn khổ trên thế giới này cũng không thể sánh được với sự khốn khổ của Đức Chúa Giê-xu bị đóng đinh trên thập tự giá vì tình yêu thương to lớn và không dứt của Ngài dành cho nhân loại mà Ngài đã tạo ra. Vì thế, bà kết luận, trước khi đưa ra quyết định chấm dứt cuộc sống quý giá mà Đức Chúa Trời đã ban cho bạn, hãy nhìn lên Đức Chúa Giê-xu và hãy nghĩ lại.

Vachriavan Vanlaeiad ghi lại.

[Nguồn: Sưu tầm]

Ghi chú: 1Lahu: một bộ tộc ở miền núi, phía bắc Myanma
2 Chiang Tung: (Giang Tô) một tỉnh ven biển phía đông Trung Quốc

Đăng ký email để nhận các thông tin mới nhất từ Hội thánh Tin lành Sở Thượng.