TRƯỚC KHI MỘT VIỆC XẢY RA TA SẼ PHÁN BẢO CHO CÁC CON
Vào ngày 10 tháng Năm năm 1995, tôi dừng lại gần Hội Thánh của mình để thờ phượng Đức Chúa Trời và cầu nguyện, Chúa đặt vào lòng tôi một số câu Kinh Thánh trong Ê-sai 42:13-16: “13. Đức Giê-hô-va sẽ ra như người mạnh dạn; giục lòng sốt sắng như người lính chiến; kêu la quát tháo; ra sức cự lại kẻ thù nghịch mình. 14. Ta làm thinh đã lâu; ta đã nín lặng, ta đã cầm mình. Nhưng bây giờ, ta rên la, thở hổn hển, như đàn bà sanh đẻ. 15. Ta sắp phá hoang núi và đồi, làm cho cỏ cây khô héo; biến sông thành cù lao, làm cho hồ ao cạn tắt. 16. Ta sẽ khiến kẻ mù đi trên con đường mình không thuộc, dắt họ bởi các nẻo chẳng quen; ta sẽ đổi bóng tối trước mặt họ ra ánh sáng, nơi cong queo ra ngay thẳng. Thật, ta sẽ làm các sự đó, và không lìa bỏ chúng nó đâu.”
Tôi càng đọc, Đức Chúa Trời càng giúp tôi hiểu nhiều hơn. Rất nhiều ý tưởng chạy ngang qua tâm trí của tôi. Giống như là tôi có thể thấy, cảm nhận được những gì Đức Chúa Trời đang cảm thấy và tôi băn khoăn Đức Chúa Trời sẽ bày tỏ sự thương xót bao lâu nữa cho một thế hệ bất kính và vô ơn như thế hệ của chúng ta. Đức Chúa Trời nói với tôi và phán, “Vào ngày 17 tháng Tám năm nay một cơn bão tố sẽ đến.” Tôi bắt đầu khóc và cầu xin Đức Chúa Trời thương xót chúng tôi và mở mắt cho những người bị sự lừa dối của Sa-tan làm cho mù lòa. Tôi cầu xin Đức Chúa Trời biến tấm lòng chai sạn và cứng cỏi thành tấm lòng bằng thịt mềm mại và nhạy bén với lời và Đức Thánh Linh của Ngài.
Tôi biết rằng nhiều lần người ta sẽ chẳng bao giờ tìm kiếm Đức Chúa Trời cho đến khi họ thực sự cần Ngài. Họ có thể dành phần lớn của đời của mình để làm thành những sự vui thích của riêng mình mà không một lần kêu cầu danh Chúa hoặc tạ ơn vì sự tốt lành của Ngài. Tôi cảm thấy trong tấm lòng của mình Đức Chúa Trời đau buồn về những gì Ngài thấy trên đất. Quá nhiều lần chúng ta coi là đương nhiên việc Đức Chúa Trời giữ hơi thở của từng sinh vật sống trong lòng bàn tay của Ngài, cũng như lời hứa về tương lai của chúng ta. Cứ như thể là Đức Chúa Trời đang phán với tấm lòng của tôi, cách trực tiếp từ Ê-sai 55:7, “Kẻ ác khá bỏ đường mình, người bất nghĩa khá bỏ các ý tưởng; hãy trở lại cùng Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ thương xót cho, hãy đến cùng Đức Chúa Trời chúng ta, vì Ngài tha thứ dồi dào.” Tôi tin rằng Đức Chúa Trời bày tỏ tương lai cho tôi để khuấy động tấm lòng của họ đến sự ăn năn và để cho họ biết rằng bây giờ là lúc quay đi khỏi những đường lối gian ác và tìm kiếm Chúa!
Sứ đồ Phao-lô cảnh báo dân sự về những việc gian dâm và ngoại tình của họ, cũng như sự tham lam và ô uế như thư Ê-phê-sô nói, “Đừng để cho ai lấy lời giả trá phỉnh dỗ anh em; vì ấy là nhân những điều đó mà cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời giáng trên các con bạn nghịch.” Sáng sớm ngày hôm sau tôi lấy cái bút chì và đánh dấu trên ngày mười bảy tháng Tám năm 1995 chữ “Bão tố.” Muộn hơn ngày hôm đó, vợ tôi hỏi việc đó có ý nghĩa gì và sau khi tôi giải thích, cô ấy cười và nói, “Chúng ta sẽ xem.” Khi hàng tuần trôi qua, đôi khi lời tiên tri lại trở thành chủ đề cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tôi làm chứng cho nhiều người về những gì Đức Chúa Trời đã phán với tôi và bây giờ ngày này đã đến nhanh chóng, tôi đang nhận được ý kiến từ mọi người, bao gồm từ vợ tôi đến cả chính ma quỷ. Tuy nhiên, tôi nắm chắc những gì Đức Chúa Trời đã phán với tôi đêm đó khi cầu nguyện. Tôi thậm chí ghi lại điều đó vào đêm hôm đó trong Kinh Thánh của tôi.
Khoảng tuần thứ nhất tháng Tám, tôi và vợ tôi đang xem dự báo thời tiết, khi có dự báo rằng một cơn áp thấp nhiệt đới đã hình thành ở vùng Viễn Đông của Đại Tây Dương, sau đó vẫn trong ngày hôm đó, phát triển thành cơn bão nhiệt đới. Đến ngày 11 tháng Tám năm 1995 cơn bão tố lớn đầu tiên của mùa đó đã phát triển thành “Cơn bão Felix." Gió của nó mạnh lên tới đáng chú ý, 135 dặm một giờ. Vào ngày 15 tháng Tám bão Felix di chuyển trong vòng 80 dặm của Bermuda, sau đó quay về hướng tây và ở lại nam Bermuda một thời gian. Tâm của cơn bão xoáy trong vòng 200 dặm theo bờ biển Nam Carolina. Trong vòng vài ngày sau đó, khi mọi người ở dọc theo miền đông của nước Mỹ có thể chú ý đến khả năng mất mọi thứ họ có, bao gồm cả tính mạng của họ. Tôi nhớ tại Hội Thánh của chúng tôi, tất cả chúng tôi cầm tay nhau và cầu nguyện, cầu xin Đức Chúa Trời bày tỏ sự thương xót đối với chúng tôi và khiến cơn bão quay trở lại ra biển. Tương tự, đó cũng là những lời cầu nguyện của nhiều Hội Thánh ở vùng bờ biển miền đông.
Vào ngày 17 tháng Tám năm 1995, bão Felix đã ngưng chạy dọc theo bờ đông của vùng Bắc Carolina, trước khi yếu dần tới 80 dặm một giờ và quay ra biển. Chính xác 100 ngày sau khi lời tiên tri Đức Chúa Trời phán với tôi đêm hôm đó, đã được ứng nghiệm. Khi Đức Chúa Trời ban cho tôi các câu Kinh Thánh trong Ê-sai 42, tôi tin cậy lời của Ngài. Nhưng mãi đến tận khi bão Felix ngưng chạy và quay ra biển, tôi mới thấy rõ sự thương xót của Đức Chúa Trời cho chúng tôi. Trên thực tế, trước khi cơn bão tới, Đức Chúa Trời đã bày tỏ tình yêu thương và Ngài mong muốn tha thứ, nếu chúng ta lại tìm kiếm Ngài. Ê-sai 42:16 nói, “ Ta sẽ khiến kẻ mù đi trên con đường mình không thuộc, dắt họ bởi các nẻo chẳng quen; ta sẽ đổi bóng tối trước mặt họ ra ánh sáng, nơi cong queo ra ngay thẳng. Thật, ta sẽ làm các sự đó, và không lìa bỏ chúng nó đâu.” Hãy ngợi khen Đức Chúa Trời, Ngài không bỏ chúng ta và Ngài nghe tiếng kêu cầu của chúng ta giữa cơn bão tố. Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời vì Ngài bày tỏ lòng thương xót và sự nhân từ với những người thờ phượng và kính sợ Ngài.
Nguyện danh Đức Chúa Giê-xu được tôn cao mãi mãi!
Ronald L. Mitchell
[Nguồn: Sưu tầm]
P.S.: *Người chia sẻ lời chứng trên, người đặt niềm tin nơi Đức Chúa Trời, đã được Ngài phán bảo về những việc Ngài sắp làm, trong đó một cơn bão tố sẽ xảy ra vào một thời điểm cụ thể, nơi họ đang sinh sống và thờ phượng Ngài. Đức Chúa Trời đã nghe lời cầu xin của họ, bày tỏ sự thương xót đối với vùng đất của họ, đã khiến dữ hóa lành, làm cho cơn bão có khả năng tàn phá không thể tưởng tượng nổi, đã dịu đi và quay ra biển. Đức Chúa Trời đã nghe lời cầu xin của họ, bày tỏ sự thương xót đối với vùng đất của họ, đã khiến dữ hóa lành, làm cho cơn bão có khả năng tàn phá không thể tưởng tượng nổi, đã dịu đi và quay ra biển.
* Bạn, người thân và những người bạn yêu quý đã được Đức Chúa Trời cứu và sử dụng vì sự giải cứu khỏi những hoàn cảnh hiểm nguy cho cộng đồng đất nước hay chưa?